“Việt nhi.”
Ngay lúc Thanh Việt nghe Tạp Ân lải nhải, chịu đựng tới mức sắp bùng nổ thì rốt cuộc một âm thanh làm dịu đi thế cục từ xa xa truyền tới.
“Phụ hoàng…”
Thanh Việt vui sướng vội vàng xoay người lại, chỉ thấy phụ hoàng bé đang đứng ở mảnh hư vô ngoài cửa cung điện, ánh mắt to lóng lánh quang mang của bé lập tức sáng bừng.
“Phụ hoàng…”
Gương mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười sáng lạn tràn đầy hạnh phúc, Thanh Việt nhanh chóng chạy tới nhào vào lòng Hoàng Phủ Ngạo.
“Việt nhi cẩn thận…”
Hoàng Phủ Ngạo vội vàng tiến tới tiếp được nhi tử bảo bối vừa lao ra khỏi giới hạn cung điện mà bắt đầu không ngừng rơi xuống, tiếp đó hung hăng ôm Thanh Việt vào lòng.
“Việt nhi rốt cuộc tỉnh rồi, phụ hoàng ở đây chờ Việt nhi thật lâu, mỗi ngày đều trông mong Việt nhi có thể mở to mắt, sau đó mỉm cười gọi phụ hoàng.”
Hoàng Phủ Ngạo vừa nói, đôi tay đang ôm Thanh Việt cũng thuận theo tình tự chủ nhân mà càng siết chặt hơn.
“Trong trí nhớ, trước kia phụ hoàng có thể ở trong này thiệt nhiều thiệt nhiều năm nhưng cũng không cảm thấy thời gian trôi qua, không hề biết nó quan trọng thế nào, nhưng ba năm nay thật sự làm phụ hoàng có cảm giác dài đằng đẳng, mỗi thời mỗi khắc tựa hồ đều có thể nghe thấy âm thanh thời gian thong thả trôi qua, trong lòng cũng không ngừng cầu nguyện, cầu nguyện nó trôi qua nhanh thêm chút nữa…”
“Phụ hoàng…”
Cảm thụ được cái ôm ấm áp, quen thuộc vô cùng, Thanh Việt nhất thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-chi-tuyet-the-vo-song/1485464/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.