Trời còn chưa sáng, Thanh Việt cuộn mình nằm trong lòng ngực Hoàng Phủ Ngạo chậm rãi mở ánh mắt lóng lánh lưu quang, nhẹ nhàng duỗi người, làm Hoàng Phủ Ngạo đang mắt bé cũng bị đánh thức.
“Phụ hoàng, sớm an, Việt nhi phải dậy rồi.”
Thanh Việt hôn lên mặt Hoàng Phủ Ngạo.
“Sớm vậy sao, này không giống Việt nhi.”
Hoàng Phủ Ngạo cười, ôm Thanh Việt giãy dụa muốn ngồi dậy vào lòng ngực, hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của bé.
“Việt nhi cao hứng như vậy nhất định lại muốn làm chuyện xấu đúng không?”
“Không có, thật mà.”
Thanh Việt vội vàng lắc đầu cam đoan, thừa dịp phụ hoàng không chú ý liền leo xuống giường.
…
Chờ Thanh Việt cùng Hoàng Phủ Ngạo rửa mặt chải đầu xong, cùng nhau đi tới tiểu hoa viên chuẩn bị dùng bữa sáng thì thấy Minh Khê đã đợi sẵn ở đó.
“Đại ca, sớm vậy? Chẳng lẽ đã quơ được vong hồn Hải Luân • Hách Lý?”
Bắt được vong hồn Hải Luân • Hách Lý đối với Thanh Việt không vui vẻ bao nhiêu, ngược lại giọng nói còn mang theo chút tiếc nuối, vốn, Thanh Việt định kéo dài tới sáng hôm nay sẽ tới tẩm điện hoàng hậu, tiện tiện nhìn biểu tình của Hoàng Phủ Trác Diệu.
“Ân, nửa đêm hôm qua Tam đệ bỏ chạy tới chỗ ta, muốn ta tới hỗ trợ.”
Minh Khê nhớ tới đêm qua, Hoàng Phủ Trác Diệu hoang mang bối rối chạy tới chỗ mình, cả người đều căng cứng, sắc mặt xanh mét, xem ra một mình đối mặt với vong hồn Hải Luân • Hách Lý, Hoàng Phủ Trác Diệu quả thật bị hoảng không nhẹ.
Lúc Minh Khê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-chi-tuyet-the-vo-song/1485454/quyen-4-chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.