Chương trước
Chương sau
Thanh Việt cùng Hoàng Phủ Ngạo vừa đi tới một đoạn trong hành lang thì một tiếng vang lớn hệt như tiếng nổ từ phía trước không xa truyền tới, không ngừng quanh quẩn trong hành lang, chấn động đến mức tai người ta run lên.
Sau khi phán đoán phương hướng âm thanh truyền tới, Thanh Việt cùng Hoàng Phủ Ngạo rất nhanh tìm được nơi đó.
Sau khi đi hết hành lang, xuất hiện trước mắt lại là một đại sảnh phủ đầy thi cốt lân hóa, mà xung quanh đại sảnh này lại có chi chít các hành lang khác.
Hiện tại trên đại sảnh là một mảnh hỗn loạn, khắp nơi đều là thi cốt vỡ vụn, không khí cũng bốc lên một tầng bụi mù xám xịt.
Bất quá, này cũng không đủ ngăn cản tầm mắt Thanh Việt cùng Hoàng Phủ ngạo, hai người lập tức nhìn thấy rõ ràng tình huống cùng mọi người trong đại sảnh.
Ba thú nhân, một trong số đó chính là Mạn Nhĩ Lai, hai người khác có vẻ là tùy tùng của hắn.
Một thanh niên thú nhân hình như đã bị thương, cùng hai đại thúc trung niên ngồi ở một góc đại sảnh, Mạn Nhĩ Lai cùng một thanh niên thú nhân khác nắm chặt thanh kiếm, đứng ở trung tâm đại sảnh, hô hấp tuy có chút nặng nề, thần sắc cũng mệt mỏi nhưng vẫn duy trì chiến đấu, tư thế cảnh giác.
Xem bộ dáng bọn hắn, hẳn là vẫn còn bình thường, ít nhất thì cũng rất may mắn không biến thành hoạt thi như Thanh Việt đã nghĩ.
Mà ở một nơi khác của chiến trường, vượt ngoài dự đoán của Thanh Việt, người này chính là thân vương huyết tộc—— Lai Ân • Đường Cổ Lạp.
Lai Ân • Đường Cổ Lạp hiển nhiên so với bọn Mạn Nhĩ Lai bị thương tích nghiêm trọng hơn, một tay ôm lấy vết thương sâu tới tận xương ở ngực, một tay cầm kiếm chống lên mặt đất, tư thế nửa quỳ, ánh mắt xám bạc lạnh như băng chăm chú nhìn mọi người.
Bất quá, khả năng khôi phục sức lực của ma tộc trước nay luôn làm các tộc khác ghen tị, thậm chí là ghen ghét, mà trước mắt lại là người có khả năng siêu cường trong huyết tộc, miệng vết thương trước ngực Lai Ân • Đường Cổ Lạp đang dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy nhanh chóng khép lại.
“Mạn Nhĩ Lai.”
Quan sát tình huống cụ thể một chốc, Thanh Việt lên tiếng gọi thiếu niên thú nhân.
Nghe thấy âm thanh Thanh Việt, tất cả mọi người đều lắp bắp kinh hãi, chuyển dời ánh mắt tới người Thanh Việt cùng Hoàng Phủ Ngạo.
“Nam Việt bệ hạ… còn có Tiểu điện hạ… sao các ngài lại…”
Nhìn Thanh Việt cùng Hoàng Phủ Ngạo hoàn toàn không có lí do gì để xuất hiện ở nơi này, nhưng lại rất chân thực xuất hiện trước mắt bọn họ, hơn nữa sau lưng trừ bỏ một bộ xương khô thì một thị vệ, tùy tùng cũng không có, thiếu niên thú nhân kinh ngạc đến mức không biết nên chào hỏi với bọn họ thế nào.
Thanh Việt gật gật đầu với Mạn Nhĩ Lai, sau đó chuyển ánh mắt về phía Lai Ân • Đường Cổ Lạp, lệ độ làm động tác chào hỏi, sau đó nói.
“Lai Ân • Đường Cổ Lạp thân vương, thật không ngờ lại gặp ngươi ở đây.”
“Ha hả ~~~ Nam Việt đế quốc Tiểu điện hạ tôn quý, gặp mặt ngươi trong bộ dáng thế này thực có chút thất lễ, nhưng thật không ngờ còn dùng phương thức này gặp được Nam Việt hoàng đế bệ hạ tôn quý nhất.”
Lai Ân • Đường Cổ Lạp đứng dậy, hoàn toàn không để tâm tới thương thế nghiêm trọng trên người cùng bộ dáng chật vật của mình hiện tại, cực kì thân sĩ khom thắt lưng, hướng về Thanh Việt cùng Hoàng Phủ Ngạo làm nghi lễ quý tộc tiêu chuẩn lại phi thường tao nhã, cánh môi bạc cong lên lộ ra nụ cười tà tứ, tiếng nói khàn khàn cổ kính lại mê hoặc.
Tất cả những người ở đây thấy bộ dáng quen thuộc của bọn họ thì không khỏi kinh ngạc há to miệng, trợn mắt nhìn.
“Tiểu điện hạ… các ngài…”
Mạc Nhĩ Lai nhìn nhìn Thanh Việt thế nhưng lại nhận thức huyết tộc tà ác, lại nhìn nam tử huyết tộc lúc nãy còn điên cuồng chém giết bọn họ, lúc này lại giống như đột nhiên thay đổi thành một người tao nhã, đang định mở miệng hỏi lại bị ánh mắt Thanh Việt ngăn lại.
“Không biết Lai Ân • Đường Cổ Lạp thân vương vì sao lại xuất hiện ở nơi này?”
Thanh Việt không chút khách khí trực tiếp hỏi.
“Mấy ngày nay, nghe được rất nhiều tin đồn, nhàm chán nên quyết định lên Tuyết Sơn xem thử, nào ngờ trong lúc vô ý tiến vào nơi này, lại càng không ngờ nơi này lại do Ma tộc chúng ta xây dựng nên.”
Lai Ân • Đường Cổ Lạp hư hư thật thật trả lời câu hỏi của Thanh Việt.
Những người khác nghe hắn nói đây là nơi Ma tộc xây dựng thì đều kinh ngạc không thôi, nhưng Thanh Việt cùng Hoàng Phủ Ngạo lại phản ứng không lớn, điều này làm Lai Ân • Đường Cổ Lạp giật mình không nhỏ.
Hắn là một trong mười hai trưởng lão Ma tộc, thân vương huyết tộc, cũng phải tới nơi này, ở gian phòng ngủ thấy được mấy thứ kia mới biết được tin này, nhưng Thanh Việt cùng Hoàng Phủ Ngạo sao lại biết được? Chẳng lẽ, bọn họ cũng tới nơi đó? Không, đây là không có khả năng.
“Không biết Nam Việt hoàng đế bệ hạ tôn quý cùng Tiểu điện hạ vì sao lại tới nơi này? Hai vị dường như đã biết đây là nơi Ma tộc chúng ta xây dựng nên, không biết hai vị làm sao biết được?”
“Như vậy, Lai Ân • Đường Cổ Lạp thân vương, ngươi phải chăng cũng có thể nói cho chúng ta biết, ngươi làm thế nào biết đây là do Ma tộc các ngươi xây dựng?”
Hoàng Phủ Ngạo không trực tiếp trả lời vấn đề của Lai Ân • Đường Cổ Lạp mà hỏi ngược lại, giọng điệu có thể coi là uyển chuyển, nhưng ý tứ lại thực rõ ràng, với Lai Ân • Đường Cổ Lạp trước mắt hoàn toàn bị vây vào thế yếu mà nói, hắn cần phải trả lời vấn đề của bọn họ chứ không có quyền lợi đặt câu hỏi.
Lai Ân • Đường Cổ Lạp sửng sốt nhìn Hoàng Phủ Ngạo một chốc, rất nhanh liền hiểu ý tứ trong lời nói Hoàng Phủ Ngạo, lúc này mới phát hiện người trước mắt trong lúc nói chuyện, nắm được nhược điểm của hắn xong thì cư nhiên cường thế như vậy, cân nhắc lợi hại một chút, thân vương huyết tộc cao ngạo không thể không cúi đầu, không truy vấn mà thành thật mở miệng hồi đáp.
“Cách nơi này không xa là phòng ngủ chính, nơi đó có để lại lời nhắn cùng một ít thứ chỉ có Ma tộc chúng ta có, vì thế ta mới biết hai vị trưởng lão mất tích của Ma tộc chúng ta thế nhưng đều chết ở nơi này.”
“Hai vị trưởng lão? Chẳng lẽ một trong số đó là Ngự Xà Cơ—— Đạt Na Y • Tu Tư? Nếu vậy, thì trưởng lão còn lại là ai?”
Nghe câu nói này của Hoàng Phủ Ngạo không giống đang hỏi mà càng giống như đang suy tư, cho dù là Lai Ân • Đường Cổ Lạp luôn thâm trầm cũng không khỏi toát ra biểu tình kinh ngạc, ngay cả hắn thân là trưởng lão Ma tộc chỉ vừa biết được chuyện này, Nam Việt hoàng đế này sao lại biết?
Bất quá Lai Ân • Đường Cổ Lạp vẫn thực biết đúng mực, hắn hiểu cho dù mình hỏi Hoàng Phủ Ngạo cũng không nói, huống chi hắn còn đang vị vây trong tình thế bất lợi, lại không có quyền hòi, cúi đầu rất nhanh tính kế, dấu đi ánh mắt xám bạc, chớp động quang mang khó lường.
“Còn một vị trưởng lão nữa chính người đứng đầu mười hai trưởng lão, tộc trưởng ma vu tộc.”
Nói tới đây, Lai Ân • Đường Cổ Lạp bắt đầu nghiến răng nghiến lợi.
“Cái tên Tĩnh Nghĩ gì đó của Đông Chích đê tiện khốn khiếp, ta cùng hắn đụng mặt trong phòng ngủ chính, hắn thừa dịp ta chưa chuẩn bị đánh lén ta, cư nhiên còn cướp đi Ma Vu pháp trượng của Đại trưởng lão!”
“Ngươi nói ai? Hoàng Phủ Tĩnh Nghi?”
Hoàng Phủ Tĩnh Nghi vì sao lại xuất hiện ở nơi này? Mục đích của hắn là gì?
Đối với hai chữ ‘Hoàng Phủ’ trong tên Hoàng Phủ Tĩnh Nghi, Thanh Việt hoàn toàn không kiêng dè, bởi vì Thanh Việt có thể khẳng định Lai Ân • Đường Cổ Lạp tuyệt đối biết rõ.
“Đúng vậy, Tiểu điện hạ, tuy ta không biết hắn làm sao lại xuất hiện ở nơi đó, nhưng hắn quả thực chính là Hoàng Phủ Tĩnh Nghi ở bên người Đông Chích hoàng đế.”
“Ngươi nói nội thương nghiêm trọng của ngươi chính là do hắn lưu lại?”
“Đúng vậy.”
Đôi mắt xám bạc của Lai Ân • Đường Cổ Lạp chớp động quang mang phẫn hận.
“Với thực lực của hắn, hẳn không phải là đối thủ của ngươi.”
“Đó là trước kia a, Tiểu điện hạ, ta không phải mới vừa nói sao, hắn cướp đi Ma Vu pháp trượng của Đại trưởng lão chúng ta! Trước kia đúng là không nhìn ra ma thuật của hắn lại lợi hại, nham hiểm đến vậy, bất quá, hắn hiện giờ nhất định cũng không tốt đẹp gì, ta cũng không phải dễ ám toán như vậy, hẳn hắn còn đang bị vây trong phòng ngủ chính.”
“Thật không, ngươi xác định?”
“Đương nhiên, Tiểu điện hạ, ta không có lí do gì để lừa ngươi.”
“Lai Ân • Đường Cổ Lạp thân vương, ngươi không ngại mang nhóm chúng ta tới phòng ngủ chính kia đi?”
“Đương nhiên, ta rất sẵn lòng, hơn nữa cho dù ta không mang Tiểu điện hạ đi, Tiểu điện hạ cùng lắm cũng chỉ mất một ngày thời gian cũng có thể tìm được nơi đó, không phải sao?”
Lai Ân • Đường Cổ Lạp lễ độ mà tao nhã xoay người làm cử chỉ mời, sau đó vì bọn Thanh Việt dẫn đường.
Mạn Nhĩ Lai bảo tùy tùng ở lại đây, chiếu cố tùy tùng bị thương cùng hai nam tử trung niên bị thương không nhẹ kia, bản thân hắn thì cương quyết đi theo Thanh Việt cùng Hoàng Phủ Ngạo.
Đối với Lai Ân • Đường Cổ Lạp, Thanh Việt chưa bao giờ tin tưởng.
Nhưng, hiện giờ bọn họ cũng chỉ đành để hắn dẫn đường, Thanh Việt muốn nhanh chóng tìm được Hoàng Phủ Tĩnh Nghi, mà phụ hoàng bé thì cũng muốn tìm tới nơi có tuyết sơn thất sắc liên có mùi hương hấp dẫn xích giác xà, cùng với có càng nhiều manh mối về Ma hoàng kia hơn nữa.

Hoàn Chương 158.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.