Gốc dây leo nhỏ bé kia nhanh chóng sinh trưởng, nó dùng cơ thể cô gái tinh linh làm chất dinh dưỡng.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi cơ thể cô gái tinh linh nhanh chóng khô quắt, giống như lá cây bị khô héo, cuối cùng tan biết.
Mà gốc dây leo nhỏ xanh biếc kia cũng nở rộ một đóa hoa màu đỏ yêu dị.
Không có gió nhưng cành lá nhỏ bé lại lắc lư rung động, cứ như đang cười.
Hoa so với hoa tường vi còn nhỏ hơn một chút, có ba cánh, đóa hoa yếu ớt tản mát ra hồng quang nhàn nhạt, xinh đẹp câu hồn đoạt phách.
Nhưng tâm hoa mơ hồ lại có đồ án như mặt người, lúc nhánh hoa đong đưa đồ án gương mặt kia cũng dường như sống lại, khẽ vặn vẹo.
Thời gian đóa hoa nở rộ rất ngắn ngủi, nó nhanh chóng khép lại thành nụ, hồng quang lưu chuyển như máu huyết cũng dần dần tiêu thất.
Sau khi biến hóa, nó lại giống như một gốc cây bình thường, một loài hoa không tên, một loài cỏ dại bình thường không hề thu hút ánh mắt người khác, trong nháy mắt, nó biến mất.
Nếu lúc này còn tinh linh khác ở đây, thấy hết thảy những điều này, nhất định sẽ nhận ra.
Cho dù là các tinh linh tôn trọng tự nhiên, nhiệt tình yêu thương động vật, đối mặt với loại thực vật này cũng không thể ngăn cản tình tự chán ghét.
Loại thực vật này bề ngoài phi thường xinh đẹp, đáng yêu, chỉ sinh trưởng sâu trong rừng rậm ma thú, số lượng cực kì hi hữu, trải qua trăm ngàn năm, sự hiểu biết của nhân loại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-chi-tuyet-the-vo-song/1485375/quyen-3-chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.