***********
“Đã lâu không gặp, Nam Việt tiểu điện hạ.”
Thanh Việt mới bước chân vào phòng ngủ, lời hỏi thăm ân cần của Đông Mộc Vân cũng nối gót theo sau.
Đông Mộc Vân nhìn tiểu thiếu niên chậm rãi đi tới gần.
Mái tóc bạch kim dài mượt giống như đang tản mát ra ánh sáng nhu hòa, ánh mắt lưu ly bảy màu lưu chuyển giống như có thể hút linh hồn người ta vào ảo mộng, còn có dung mạo tuyệt mĩ ngay cả tinh linh cũng kém xa…
Quả thực, lần đầu tiên gặp Hoàng Phủ Thanh Việt lúc 7 tuổi Đông Mộc Vân đã đoán trước như vậy, đứa nhỏ này lúc trưởng thành lại càng thêm khuynh quốc khuynh thành.
“Chào Đông Chích hoàng thái tử.”
Thanh Việt cũng lễ phép đáp lại, đôi mắt lóng lánh lưu chuyển nhanh chóng đánh giá vị Đông Chích hoàng thái tử đã từng gặp năm năm trước.
Khí chất thân thiết, hiền hòa làm người ta nhịn không được muốn thân cận, đúng là hoàn toàn trái ngược với con người điên cuồng, khát máu đêm qua.
“Nghe nhóm ngự y sư nói, đêm qua tiểu điện hạ đột nhiên xuất hiện, cứu mệnh Minh Khê, cũng trợ giúp ta đang mê muội.”
“Ân.”
Thanh Việt lên tiếng, trực tiếp đi tới bên giường mà Đông Mộc Vân đang đứng cạnh, xem xét tình trạng của Minh Khê, sau đó giống như đoán được Đông Mộc Vân định nói gì liền mở miệng.
“Cám ơn không cần nói, Hoàng Phủ Minh Khê là đại ca ta, cứu là chuyện nên làm, về phần ngươi, bất quá chỉ là nhấc tay chi lao mà thôi.”
Lời Thanh Việt làm Đông Mộc Vân có chút dở khóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-chi-tuyet-the-vo-song/1485370/quyen-3-chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.