Ánh nắng rực rỡ chiếu xuyên qua mạn liêm, trở nên nhu hòa mông lung, quang cùng ảnh đan xen trải dàn đẹp đẽ quý giá, trên giường lớn mềm mại, cơn gió ùa tới lay động mạn liêm, đan xen cùng ánh nắng, động cùng tĩnh phụ trợ nhau, lần lượt thay đổi, cả tẩm điện trở nên tĩnh dật, an bình dị thường.
“Việt nhi, dậy thôi.”
Hoàng Phủ Ngạo chậm rãi mở mắt, nhìn ánh nắng choi chang bên ngoài lớp màn, biết hiện tại hẳn đã qua buổi trưa liền vỗ vỗ bé con vẫn cuộn mình không chịu nhúc nhích trong lòng mình.
“Ân~~~”
Thanh Việt hàm hồ lên tiếng, không hề có ý tứ rời giường, ngược lại càng vùi sâu vào giường lớn mềm mại.
“Việt nhi.”
Hoàng Phủ Ngạo gọi vài tiếng cũng không thấy Thanh Việt có động tĩnh, chỉ đành tự mình đứng dậy, trực tiếp kéo thân hình trần trụi của bé ra khỏi chăn đệm, ôm vào lòng.
Cơ thể trần trụi trắng nõn, nơi nơi đều có thể thấy dấu vết hoan ái tàn sát bừa bãi.
Lúc này Thanh Việt hệt như không có xương cốt, mềm nhũn tựa vào lòng ngực Hoàng Phủ Ngạo, vẫn nhắm mắt không chịu tỉnh lại.
Cơ thể Thanh Việt từ nhỏ đã mang theo bệnh căn, những năm gần đây tuy các ngự y đã hao hết tâm tư nhưng vẫn không chuyển biến tốt, may mắn bé có sức mạnh cường đại chống đỡ nên không như người thường.
Nhưng mà cùng phụ hoàng làm chuyện hoan ái, loại vận động kịch liệt tác động trực tiếp đến cơ thể này, cơ thể yếu ớt của Thanh Việt ít nhiều vẫn chịu không thấu.
Đặc biệt ngày hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-chi-tuyet-the-vo-song/1485340/quyen-3-chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.