Sáng sớm, tia nắng đầu tiên chiếu rọi vào phòng, Hoàng Phủ Ngạo quen dậy sớm đã lập tức tỉnh lại.
Cúi đầu nhìn bé con còn đang ngủ say trong lòng, Hoàng Phủ Ngạo ngồi dậy, động tác thực nhẹ nhàng, nào ngờ vừa đứng lên, còn chưa kịp xuống giường, Hoàng Phủ Ngạo đã bị lọn tóc dài kéo giật lại, làm y ngã ngồi xuống giường.
Xoay người nhìn thử, kết quả thực làm Hoàng Phủ Ngạo có chút dở khóc dở cười.
Mái tóc đen tuyền của y không biết từ đã kết thành một mối với lọn tóc bạch kim, cũng vì thế nên lúc y đứng lên bị giật ngược trở lại, Thanh Việt hiển nhiên bị đánh thức, ánh mắt mơ mơ màng màng còn chưa kịp mở, bàn tay bé nhỏ theo phản xạ nhanh chóng túm lấy góc áo ngủ Hoàng Phủ Ngạo.
Nhìn hành động của Thanh Việt, lòng Hoàng Phủ Ngạo như sát quả ô mai, vừa chua vừa chát, lại vô cùng thư sướng.
Y hiểu được, Việt nhi lo lắng y lại một mình trộm đi nên mới nghĩ ra biện pháp ngây thơ thế này.
“Vật nhỏ ngốc nghếch.”
Hoàng Phủ Ngạo thì thầm bên tai Thanh Việt một câu, sau đó cúi đầu ngậm lấy cánh môi non mềm của bé, khẽ chạm, nhấm nháp.
Nụ hôn vốn nhợt nhạt trong sáng cuối cùng lại biến thành dây dưa nóng bỏng.
Áo ngủ Thanh Việt bị Hoàng Phủ Ngạo kéo mở, lộ ra làn da so với bạch ngọc còn trắng nõn long lanh hơn, cơ thể mềm so với tơ lụa còn mịn màng mềm dẻo hơn, lại có chút ngây ngô, gầy yếu của thiếu niên, có chút mị hoặc lại ngây thơ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-chi-tuyet-the-vo-song/1485325/quyen-3-chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.