Sức mạnh phân tán ra ngoài cơ thể lần thứ hai bị trói buộc, kí ức xâm chiếm bị đuổi đi, kí ức vốn có dần dần phục hồi, thần trí Hoàng Phủ Ngạo cũng từng chút thanh tỉnh, chậm rãi mở mắt.
“Phụ hoàng, tỉnh lại rồi sao, thật tốt quá.”
Vừa rồi dường như có thứ gì đó đang xâm chiếm cơ thể phụ hoàng, Thanh Việt mất đi phần lớn sức mạnh chỉ có thể đứng nhìn, bé cảm nhận hơi thở phụ hoàng ngày càng yếu, bé càng sợ hơn.
Hiện tại thấy Hoàng Phủ Ngạo chậm rãi mở mắt, hiển nhiên đã tỉnh lại, Thanh Việt vừa mừng vừa sợ nhào vào lòng Hoàng Phủ Ngạo, nhưng lập tức lại ngây ngẩn.
Phụ hoàng của bé đang dùng ánh mắt lạnh băng, thực xa lạ nhìn bé, đôi mắt vốn đen láy như những đêm không trăng lúc này còn lóng lánh sắc đỏ u ám.
“Phụ hoàng, phụ hoàng ngươi làm sao vậy, ta là Việt nhi, là Việt nhi a……..”
Ngữ khí Thanh Việt ngày càng gấp, cũng ngày càng sợ hãi, hệt như một con thú nhỏ sắp bị vứt bỏ nhìn Hoàng Phủ Ngạo, nếu phụ hoàng quên bé thì làm sao bây giờ, Thanh Việt không dám tưởng tượng.
“Phụ hoàng, ta là Việt nhi a…….
“Việt nhi…….”
Niệm ra tên Thanh Việt, Hoàng Phủ Ngạo có chút nghi hoặc, sau đó mới hồi phục tinh thần, như vừa tỉnh lại sau cơn mơ, ôm chặt Thanh Việt vào lòng mình, dùng sức cứ như muốn áp bé khắc sâu vào da thịt.
“Việt nhi, Việt nhi của ta, làm sao bây giờ, phụ hoàng suýt chút nữa ngay cả Việt nhi cũng quên mất, làm sao bây giờ, Việt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-chi-tuyet-the-vo-song/1485305/quyen-2-chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.