“Việt nhi, ngày mai thực sự muốn đi Tắc Á Tháp sao?”
“Ân, phụ hoàng lo lắng cho Việt nhi sao?”
“Không, Việt nhi đã trưởng thành, rất thông minh lợi hại, còn có Ma Nha cùng Tiểu Miêu bảo vệ, phụ hoàng không lo lắng cho an nguy Việt nhi, chính là……”
“Chính là? Chính là cái gì?” Không lo lắng, kia còn cái gì a? Thanh Việt nghi hoặc nhìn Hoàng Phủ Ngạo.
“Ha hả ~~~ chính là đây là lần đầu tiên Việt nhi rời khỏi phụ hoàng, phụ hoàng có chút luyến tiếc.” Hoàng Phủ Ngạo vừa nói hết lời, đã thấy khóe miệng, ánh mắt Thanh Việt tràn ngập ý cười, như xuân phong phất diện, bách hoa thổ nhị.
Làm người ta thấy như gió xuân ập tới, như trăm hoa đua nở, hương vị ngọt ngào nồng đậm.
Hồi lâu, Hoàng Phủ Ngạo mới nhớ ra điều mình muốn nói.
“Việt nhi khó có dịp tới tràng săn, ngày mai đã phải đi Tắc Á Tháp, vậy hôm nay phụ hoàng tự mình nướng một con thỏ tốc phong cho Việt nhi nếm thử, thế nào?”
“Phụ hoàng biết làm sao?”
“Đương nhiên, còn nướng rất khá!”
……..
“Phụ hoàng nhiễu một giọt máu của mình lên vòng tay này.” Trước khi đi, Thanh Việt đưa một vòng tay bạch ngọc cho Hoàng Phủ Ngạo.
Kì thực, nếu nói lo lắng thì không thể nghi ngờ là Thanh Việt càng lo lắng cho phụ hoàng của bé hơn, bởi vì chỉ có bé biết sức mạnh trong cơ thể phụ hoàng có bao nhiêu nguy hiểm.
“Đây là cái gì?” Hoàng Phủ Ngạo rất rõ, nhi tử bảo bối của y sẽ không tặng y những thứ vô dụng.
“Cái này có tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-chi-tuyet-the-vo-song/1485297/quyen-2-chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.