“Việt nhi, chuẩn bị tốt chưa, chúng ta tới tràng săn bắn.”
“Ân, tốt lắm.” Thanh Việt ăn mặc chỉnh tề đi tới bên người Hoàng Phủ Ngạo.
Bởi vì hôm nay muốn đi săn thú, Thanh Việt không để tóc mình xõa bên vai như bình thường mà dùng một dây cột tóc bằng ngọc lục bảo cột mái tóc bạch kim của mình lên gọn gàng, hơn nữa còn mặc một thân kị sĩ sáo trang, nhìn qua rất có tinh thần.
“Việt nhi thật xinh đẹp.” Hoàng Phủ Ngạo kéo Thanh Việt tới ngồi bên cạnh mình.
“Phụ hoàng có một kiện lễ vật cho Việt nhi. Tạp Ân, mau đưa tới.”
Nghe thấy mệnh lệnh của Hoàng Phủ Ngạo, gương mặt mập mạp của Tạp Ân run rẩy một trận, cơ thịt đau đớn tới cực điểm, không biết là đang nén giận vì Hoàng Phủ Ngạo phung phí, hay sợ Thanh Việt phá hỏng vật quý báu này.
“Còn không mau đi.”
Nhìn bộ dáng Tạp Ân, Hoàng Phủ Ngạo không biết nên mắng hay nên cười, cũng không phải lấy đồ của hắn, thống khổ làm gì a.
“Dạ, bệ hạ.” Tạp Ân bất đắc dĩ lết ra ngoài.
Không bao lâu sau, chỉ thấy Tạp Ân thực cẩn thận nâng một cái khay trở vào.
Hoàng Phủ Ngạo lấy ma pháp trượng được mài từ tử tinh khắc ngọc trên khay, đưa tới tay Thanh Việt.
“Việt nhi thử xem, có thích không?”
Thanh Việt nhìn ma pháp trượng đang tỏa ra quang mang màu tím nhàn nhạt trong tay.
Ma pháp trượng này đại khái dài khoảng một thước, thân trượng thanh mảnh phát ra lưu quang, đỉnh pháp trượng có hình dáng như long trảo, chẳng qua so với cự long
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-chi-tuyet-the-vo-song/1485285/quyen-2-chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.