Đông Mộc Vân vì suy nghĩ chuyện này nên suốt đường đi không hề nói gì, Thanh Việt cũng không phải người nhiều lời, hai người cứ vậy im lặng tiêu sái bước đi.
“Ngũ điện hạ, bên này.”
Tới trước một cung điện, Thanh Việt ngẩng đầu nhìn một chút, cung điện này tên là ‘Huy Quang’.
“Đây là cung thái tử của ta.”
Đông Mộc Vân dừng lại giới thiệu với Thanh Việt, sau đó tiếp tục dẫn đường.
Tới tẩm điện, bảo tất cả người hầu lui xuống, Đông Mộc Vân tới trước một vách tường gõ nhẹ vài cái, một gian ám phòng lộ ra.
“Ngũ điện hạ, mời vào.”
Thanh Việt theo Đông Mộc Vân vào ám phòng, đập vào mi mắt chỉ có thể dùng từ châu quang bảo khí để hình dung.
“Ta 6 tuổi đã làm thái tử, những thứ này đều là phụ hoàng ban tặng, còn có lễ vật từ các quan viên, đều là những vật phẩm phi thường trân quý.”
Đông Mộc Vân nói tới đây mới quay đầu lại nhìn Thanh Việt.
Hài tử có dung mạo khuynh quốc khuynh thành này đang ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong ám phòng, có chút nghiền ngẫm nhìn hắn, không hề bị đám vật phẩm này ảnh hưởng. Đôi mắt lưu ly long lanh bảy sắc giống như có thể nhìn thấu linh hồn hắn.
Loại cảm giác này làm Đông Mộc Vân cảm thấy rất khó chịu. Hắn không rõ, rõ ràng chỉ là một hài tử 7 tuổi, nhưng sao lại cao ngạo như vậy, ánh mắt cứ như có thể nhìn thấu hết thảy. Hắn nhớ rất rõ, vừa nãy lúc còn trong thính phòng, hài tử này rúc vào lòng ngực phụ hoàng mình, bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-chi-tuyet-the-vo-song/1485270/quyen-1-chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.