Sau khi Lạc Tang tỉnh lại thì liền thấy kinh ngạc, không phải kinh ngạc vì mình vẫn còn sống mà là vì Mục Mộc lại có thể nằm ngủ ở trong ngực của y.
Lạc Tang biết rõ là mình sẽ không chết, Văn Sâm Đặc Tư là một người thầy thuốc tài giỏi, Lạc Tang đã được ông nuôi trong mười lăm năm coi như không có đi học tập y thuật thì ít nhiều cũng biết được một số kiến thức về dược lý. Tại thời điểm ăn vào miếng đầu tiên thì y liền rõ ràng những thứ hỗn hợp dược liệu đó sẽ gây ra tổn thương thật lớn cho cơ thể của mình nhưng sẽ không chết cho nên y mới kiên trì ăn hết.
Dẫu vậy thì những lời mà Lạc Tang đã nói trước đó cũng là sự thật, chỉ cần Mục Mộc muốn thì y sẽ đi làm, bất kể là chuyện gì.
Lúc này trong người của Lạc Tang vô cùng yếu ớt, y chưa từng vô lực như thế này bao giờ, dù vậy y vẫn gắng gượng ôm Mục Mộc về phòng ngủ, sau đó vịn tường từ từ đi tới miệng giếng ở trong sân mà rửa sạch cơ thể tràn đầy những vết máu.
Mặt trăng máu treo trên cao, bóng đêm dày đặc, Lạc Tang để trần thân trên rồi đổ nước lạnh lên người, thân thể của y vẫn tỏa ra nhiệt độ không bình thường, xối nước lạnh xuống làm cho y cảm thấy thoải mái rất nhiều nhưng đây chỉ là mới trị ngọn chứ chưa trị tận gốc được, trong quá trình Lạc Tang làm sạch cơ thể thì đã từng ói ra hai ngụm máu đen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-chi-tien-nam-nhan/2289475/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.