Văn Sâm Đặc Tư ở phòng khách chờ Mục Mộc, thấy hắn đang khó nhọc mà kéo một cái sọt rau dưa đầy ắp đi ra, liền vội vàng đi tới kéo phụ hắn.
” Đi về thôi “. Mục Mộc cùng Văn Sâm Đặc Tư mỗi người nâng một bên của sọt rau dưa.
” Phỉ Lợi Phổ không có sao chứ? “. Văn Sâm Đặc Tư vẫn rất không yên tâm nhưng rõ ràng đánh người cũng không phải mình.
” Không có chuyện gì, đi đứng vẫn vững vàng “. Mục Mộc nâng sọt rau dưa rồi cùng Văn Sâm Đặc Tư ra khỏi nhà của Phỉ Lợi Phổ, thời điểm vừa mới tới thì không nhìn thấy nhưng lúc này trở về liền thấy được ánh lửa sáng lên ở bên trong nhà của Lạc Tang, cửa cổng đang rộng mở nên có thể nhìn thấy một cái bóng người cao lớn in ở trên tường, Mục Mộc biết đó là bóng của Lạc Tang.
Văn Sâm Đặc Tư phát giác tầm mắt của Mục Mộc nên ông dựa vào ánh đèn lờ mờ mà nhìn chằm chằm vào Mục Mộc xem xét một lúc, phát hiện đôi mắt trắng đen rõ ràng của hắn đã bình thản hơn rất nhiều, không giống như trước kia chẳng thèm quan tâm đến ai mà còn mang vẻ hơi hận đời.
Do dự một chút nhưng Văn Sâm Đặc Tư vẫn nói với Mục Mộc: ” Lạc Tang thật sự rất yêu con “.
Mục Mộc chuyển dời tầm mắt đang nhìn vào ngôi nhà màu đen, hắn cúi đầu nhìn chân, nhàn nhạt đáp một tiếng: ” Ừm “.
Hắn đã biết và cũng đã xác định được rồi nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-chi-tien-nam-nhan/2289461/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.