Chương trước
Chương sau
Mục Mộc khóc suốt nửa giờ mới tạm thời giải toát bớt nỗi buồn nhớ nhà, Lạc Tang từ đầu tới cuối chỉ ngồi ở bên cạnh mà nhìn hắn khóc, chờ Mục Mộc mang theo cặp mắt sưng đỏ ngẩng đầu lên nhìn y thì Lạc Tang mới đưa một cái khăn tới.

Mục Mộc dùng khăn lau nước mắt xong, liền chùi nước mũi, sau đó kêu Lạc Tang đi ra ngoài làm bữa tối của y.

” Anh cũng không đói lắm “. Lạc Tang cầm lấy hai đĩa lãnh rau xào đã nguội ngắt muốn hâm nóng cho Mục Mộc ăn nhưng đã bị Mục Mộc ngăn lại.

” Đừng hâm thức ăn nữa, tôi cũng không muốn ăn “. Mục Mộc mệt mỏi lấy chén quả chua tới ăn, gần đây khẩu vị của hắn không được ngon miệng, cảm thấy quả chua dùng để khai vị này còn ăn ngon hơn cả cơm.

Thế nên Lạc Tang ngồi xuống, nhìn chăm chú vào Mục Mộc, Mục Mộc vừa ăn quả chua vừa nhìn lại y, hai người yên lặng nhìn nhau suốt một lúc.

” Anh đang nhìn cái gì vậy? Nhanh ra ngoài nướng thịt của anh đi! “. Mục Mộc giục Lạc Tang, hắn mới vừa khóc lớn một trận, khi bình tĩnh lại thì liền cảm thấy xấu hổ.

Hắn là người đàn ông đã trưởng thành lại vì nhớ nhà mà khóc nhè giống y hệt như một đứa con gái mít ướt, đã vậy còn khóc bù lu bù loa nữa chứ.

” Đôi mắt của em bị sưng lên rồi “. Lạc Tang nói, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mí mắt sưng húp vì khóc của Mục Mộc.

Mục Mộc dụi mắt: ” Không có gì, ngày mai sẽ bớt sưng thôi, anh đừng lo lắng “.

Lạc Tang bất thình lình giải thích: ” Anh không phải đang lo lắng mà là cảm thấy mắt em sưng lên trông thật đáng yêu, muốn thừa dịp còn chưa hết sưng mà nhìn nhiều hơn một chút  “.

“… Anh ra ngoài ngay! “. Mục Mộc thật sự rất muốn hất cái bàn lên trên người Lạc Tang luôn.

Thế là Lạc Tang đành ” lăn ” ra ngoài nướng thịt của mình, chờ y ăn xong bữa tối trở vào, Mục Mộc đang nằm nghiêng ở trên giường, ôm chén gỗ vào trong lồng ngực, vừa nhìn bức hình vừa ăn quả chua, trông có vẻ vừa lười biếng lại vừa ưu sầu.

Nhìn thấy Lạc Tang đi vào nhưng vì tâm tình Mục Mộc không tốt lại lười biếng nên sai bảo Lạc Tang: ” Đi nấu nước, nấu xong thì tắm cho tôi “.

Đây là một việc vô cùng tuyệt vời, Lạc Tang không nói hai lời liền đi nấu nước nóng nhưng mà chờ đến khi y nấu nước xong thì Mục Mộc đã nằm ngủ say sưa ở trên giường rồi, chén gỗ ở trong lồng ngực đang nghiêng ngã ở trên giường, quả chua cũng rải rác ở trên giường.

Lạc Tang nhẹ chân nhẹ tay nhặt hết quả chua ở trên giường vào trong chén, sau đó để nó ở trên tủ đầu giường, lúc này mới đi cởi quần áo của Mục Mộc ra.

Mục Mộc bị đánh thức, hơi mở mắt ra ngẩng đầu liếc nhìn Lạc Tang, sau đó nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, giao mình cho Lạc Tang xử lý.

Lạc Tang sợ Mục Mộc bị cảm lạnh cho nên không cởi một áo lót ra, y cũng cởi quần áo trên người mình ra sau đó ôm Mục Mộc leo vào cái bồn tắm lớn, lúc này mới cởi áo lót của Mục Mộc ra nhưng trong lúc đang cởi cái áo này ra thì Mục Mộc liền tỉnh lại, hắn vốn cũng không có phản ứng gì, tựa như thình lình nhớ ra cái gì đó, vội vã vươn tay giữ chặt cái áo lót này lại, không cho Lạc Tang cởi ra.

Lạc Tang thắc mắc cúi đầu nhìn Mục Mộc đang ở trong lòng mình, chỉ thấy vẻ mặt của Mục Mộc không được tự nhiên mặc lại cái áo, sau đó bò ra khỏi lồng ngực của y, cái mông trần bò ở dưới mặt nước về phía đối diện, sau đó xoay người lại ngồi uốn gối đối mặt với Lạc Tang.

Lạc Tang càng cảm thấy kỳ cục, hai người cũng không phải là lần đầu tiên tắm chung với nhau, lúc đầu thì Mục Mộc cũng hơi ngại nhưng qua nhiều lần thì cũng thoải mái, dần dần cũng chịu ngồi ở trong lòng Lạc Tang và dựa vào người y mà tắm, thậm chí có một lần hai người đều hứng khởi nên còn làm một lần ở trong bồn tắm, vì sao ngày hôm nay lại bất chợt để ý như lúc trước nữa rồi?

” Làm sao vậy? “. Lạc Tang đưa tay nắm lấy chân của Mục Mộc nhưng lại bị Mục Mộc tránh né.

Mục Mộc ngồi uốn gối, nửa gương mặt đều chìm ở trong nước nóng, không lên tiếng.

Lạc Tang nhìn chằm chằm qua lại Mục Mộc cũng không phát hiện có gì khác thường thì không khỏi bắt đầu sốt ruột, nghĩ thầm Mục Mộc sẽ không vì nhớ nhà đến mức hối hận về việc sống chung với mình chứ? Dù sao tại quê hương của Mục Mộc thì hắn là thuộc phía công mà.

Lạc Tang hiện tại cực kỳ hối hận với việc tìm về điện thoại di động và bóp da cho Mục Mộc, vốn Mục Mộc đã muốn về nhà rồi nhưng khi nhìn thấy được hai món đồ đó thì càng muốn đi trở về hơn nữa.

Dẫu sao việc biết được Mục Mộc đến từ thế giới khác lại  là một thu hoạch rất lớn, bằng không phải chờ đến khi y ngu ngốc đưa Mục Mộc về nhà xong thì y mới thực sự hối hận cả đời.

Lạc Tang thấy Mục Mộc đề phòng mình, liền không nói lời nào, y đành bất chấp, nói với Mục Mộc: ” Chỉ cần em nói, bất luận là việc gì thì anh đều sẽ làm được hết “.

Tuy rằng, Lạc Tang hiện tại sống chung với Mục Mộc mà Mục Mộc cũng chấp nhận làm bạn trai của y nhưng đáy lòng của Lạc Tang vẫn không có được cảm giác an toàn, bởi vì Mục Mộc chưa từng thổ lộ thích y, trái lại đã từng bày tỏ rõ ràng có thể vứt bỏ y.

Ngày hôm nay, Mục Mộc cũng đã nói hắn phải về nhà, đồng thời sẽ không dẫn theo y, điều này làm cho Lạc Tang càng thêm cảm thấy Mục Mộc không có bao nhiêu thích mình, nếu như Mục Mộc muốn quay trở về thế giới đó là vì hắn muốn làm phía bên công, cùng sống chung với ” phụ nữ ” ở thế giới đó của hắn thì Lạc Tang vẫn có thể nhượng bộ.

Chỉ cần Mục Mộc bằng lòng ở lại đồng thời cũng chấp nhận y thì y có biến thành ” phụ nữ ” của Mục Mộc cũng không có đáng kể gì.

Mục Mộc nhìn Lạc Tang đang rơi vào tình trạng hoảng hốt thì hắn có chút không hiểu ra sao cả, liền mở miệng dò hỏi: ” Làm sao vậy? “.

” Em muốn quay trở về thế giới của em đúng không “. Lạc Tang thất lạc nói.

” Cho nên? “.

Lạc Tang do dự một hồi, hỏi hắn: ” Có phải em muốn sống chung với phụ nữ ở thế giới đó của em không? “.

Mục Mộc nhướng mày, thẳng thắn trả lời: ” Trước kia tôi đã từng nghĩ như thế, tôi vốn thích phụ nữ mà “.

Quả nhiên, Mục Mộc thích là ” phụ nữ “…

Lạc Tang sáp lại cầm lấy tay của Mục Mộc, dùng thái độ hết sức chân thành tỏ rõ với hắn: ” Anh sẽ làm ‘ phụ nữ ‘ của em! Hãy thích anh có được hay không? “.

Mục Mộc sửng sốt, tiếp đó bị cảm động làm cho cổ họng chua xót, hắn có thể nói ” không ” sao? Hắn chỉ có thể gật đầu.

” Được! “.

Tuy rằng vị ” phụ nữ ” ở trước mắt này không những cao hơn hắn mà lại còn cường tráng hơn hắn, còn có một cây tiểu jj to hơn của hắn nữa, thế nhưng hắn lại muốn!

Lạc Tang thấy Mục Mộc đáp ứng, đáy lòng cuối cùng cũng coi như có chút an tâm, ” Vậy… Thích anh hả? “.

Sắc mặt Mục Mộc ửng đỏ, cúi đầu ” ừ ” một tiếng.

Hắn vẫn không chịu nói ra chữ ” thích ” mấu chốt kia.

Lạc Tang có chút thất vọng thế nhưng y sẽ tiếp tục chiến đấu nên y đưa tay đi cởi áo lót cho Mục Mộc: ” Anh sẽ chà lưng cho em nhé “.

Mục Mộc lập tức giữ chặt áo của chính mình: ” Không cần! “.

Lạc Tang thấy khó hiểu, không phải mới vừa bàn bạc xong xuôi rồi sao? Tại sao Mục Mộc vẫn xa cách y?

Mục Mộc trông thấy Lạc Tang lộ vẻ thất lạc thì xoắn xuýt một lúc lâu, đành phải nói thật: ” Tôi… Bụng to lên, tôi không muốn để cho anh nhìn thấy “.

Lạc Tang sửng sốt, sau đó liền thả lỏng, hỏi Mục Mộc: ” Là bởi vì bụng to lên nên mới không chịu cởi áo sao? “.

Mục Mộc đỏ mặt gật đầu, hắn rất để ý đến việc thân thể của chính mình bị thay đổi hình dạng.

Tảng đá ở trong lòng Lạc Tang liền rơi xuống, lúc này y mới để ý tới tư thế ngồi uốn gối của Mục Mộc có thể chống đỡ bụng của hắn.

” Anh còn tưởng rằng em hối hận khi sống chung với anh đó “. Lạc Tang nở nụ cười tự giễu, sau đó lui lại ngồi dựa vào bồn tắm, đôi mắt bắt đầu nhìn vào bụng của Mục Mộc nhưng thật đáng tiếc là Mục Mộc dùng hai chân che chắn rất kĩ nên làm cho y hoàn toàn không nhìn thấy rõ bụng của hắn.

” Không có hối hận “. Mục Mộc giờ mới hiểu được sự  hoảng hốt ban nãy của Lạc Tang là vì cái gì, tên ngốc này vì muốn làm cho hắn hồi tâm chuyển ý thế mà lại nói ra lời làm ” phụ nữ ” của hắn nữa chứ, ngay cả khi chính y cũng không biết gì về ” phụ nữ ” cả.

Mục Mộc càng nghĩ thì lại càng cảm động, đồng thời vui mừng a lên, lợi dụng Lạc Tang không biết khái niệm về “phụ nữ ” nên liền trêu đùa y: ” Tại thế giới của tôi, sau khi ‘ phụ nữ ‘ và ‘ đàn ông ‘ kết hôn với nhau thì phải gọi đối phương là ‘ ông xã ‘ và ‘ bà xã ‘ đó nên anh hãy gọi tôi một tiếng ‘ ông xã ‘ coi “.

” Ông xã “. Lạc Tang hé miệng liền gọi.

Mục Mộc càng vui vẻ, cười híp mắt gọi Lạc Tang: ” Ừ, bà xã “.

Lạc Tang thấy Mục Mộc cao hứng thì cũng liền cao hứng theo, vội gọi Mục Mộc một tiếng: ” Ông xã “.

” Ừ, bà xã! “.

” Ông xã! “.

” Bà xã! “.

Hai người mắt nhìn mắt, đều cười phá lên, sau đó Lạc Tang dỗ dành Mục Mộc: ” Hãy cởi áo ra đi, để anh chà lưng cho em nhé “.

” Không muốn “. Mục Mộc từ chối không chút do dự, hắn thật sự rất để ý đến việc cái bụng của mình to lên này.

” Không có sao đâu, để anh nhìn một lát, nơi này cũng chỉ có anh và em, lại không có ai khác mà “. Lạc Tang tiếp tục dỗ Mục Mộc, nếu như Mục Mộc vẫn cứ luôn lảng tránh y như thế này thì chín tháng sau đó y sẽ rất khó sống.

Trời mới biết Lạc Tang muốn nhìn dáng vẻ Mục Mộc mang cái bụng tròn vo đến mức nào! Hắn thậm chí còn muốn làm Mục Mộc trong bộ dạng như vậy nữa kìa!

Mục Mộc quay mặt qua một bên: ” Không thể thương lượng, không cho nhìn chính là không cho nhìn “.

Lạc Tang vẫn chưa từ bỏ ý định, vì muốn nhìn thấy bụng của Mục Mộc mà y không tiếc mặt dày làm nũng: ” Hãy cho anh liếc nhìn, liền chỉ liếc mắt một cái, có được không? Ông xã? “.

Một tiếng ” ông xã ” này liền làm cho tâm của Mục Mộc bị kêu đến mức mềm nhũn luôn, hắn cắn răng suy nghĩ lúc lâu, mới chịu cho phép: ” Chỉ liếc mắt một cái thôi đó “.

Hai mắt Lạc Tang liền tỏa ra ánh sáng, gật đầu liên tục, lúc này Mục Mộc mới chậm rãi duỗi thẳng đôi chân ra, sau đó mặt đầy ửng đỏ vén áo của mình lên, để lộ ra cái bụng hơi nhô lên một ít.

Cái bụng trắng nõn hơi phình ra, hơn nữa còn rốn nhỏ và tiểu jj, trong nháy mắt liền đâm sâu vào trong lòng Lạc Tang, y đã bị cuốn hút đến mức thần hồn điên đảo.

Thật sự nhô lên! Tuy rằng chỉ mới có một chút nhưng Lạc Tang vẫn cao hứng đến mức phát điên, y thấy Mục Mộc muốn thả áo lót xuống thì vội nắm chặt lấy cổ tay của Mục Mộc: ” Khoan đã, hãy để anh nhìn thêm một chút nữa đi “.

” Đã nói là chỉ được liếc mắt nhìn “. Mục Mộc xấu hổ vô cùng, đôi mắt trừng Lạc Tang.

Lạc Tang tiếp tục dỗ: ” Dù sao cũng chỉ có anh nhìn mà, có sao đâu chứ? “.

Mục Mộc suy nghĩ một lát, cảm thấy rất có lý nhưng vẫn cảm thấy rất mắc cỡ, Lạc Tang thấy hắn đang dao động, liền tận dụng mọi thời cơ, dùng lại phương pháp dẫn dụ lúc nãy, ôn nhu nói với Mục Mộc: ” Hãy để anh lại nhìn thêm một lát nữa, được không? Ông xã “.

Mục Mộc lại bị tiếng ” ông xã ” này làm cho lòng dạ mềm nhũn, ” Vậy… Liền để anh lại nhìn trong một phút “.

” Một phút ” này rất nhanh liền kéo dài đến năm phút đồng hồ, cuối cùng Mục Mộc lại bị Lạc Tang nhõng nhẽo đòi hỏi, dụ dỗ cởi áo ra, lại bị Lạc Tang dụ ngồi vào trong lồng ngực của hắn, sau đó lại bị Lạc Tang dùng lý do ” Dẫu sao cũng là cho anh nhìn, lại để cho anh sờ vào đi? ” này mà cho phép y sờ soạng bụng dưới, cuối cùng đến thời điểm Lạc Tang muốn sờ cái bụng của Mục Mộc ” tăng tiến ” thì Mục Mộc quay người cho y một cái tát.

” Đừng có được voi đòi tiên! Khốn kiếp! “. Mục Mộc xấu hổ mắng, nhìn cũng cho nhìn, sờ cũng cho sờ soạng, còn tm muốn ôm bụng của mình mà thao? Không có cửa đâu.

Lạc Tang bị trúng một cái tát thì liền lập tức ngoan ngoãn, cầm lấy khăn kỳ lưng cho Mục Mộc nhưng ý định muốn thao Mục Mộc vẫn chưa có dập tắt.

Chờ lần sau, nhất định phải thành công tiến sâu vào.

Ôm ấp ” lý tưởng ” vĩ đại này, Lạc Tang vui rạo rực tắm rửa sạch sẽ cho Mục Mộc, sau đó ôm hắm vào giường, lúc này thời tiết đã rất lạnh, Lạc Tang không sợ lành nhưng Mục Mộc lại sợ lạnh, vì vậy dùng chăn quấn hắn thật chặt.

” Ngày hôm nay, chúng ta đột ngột rời đi chắc chắn sẽ khiến cho phụ thân và cha sẽ lo lắng, ngày mai đi đến nhà họ ăn cơm đi? “. Lạc Tang đề nghị với Mục Mộc, sau đó nói: ” Băng gạc băng bó con mắt của anh cũng cần phải tháo xuống rồi “.

” Ừ “. Mục Mộc đồng ý, từ sau khi hắn bắt đầu bị nôn nghén, hắn liền thường hay chạy đến nhà của Lạc Lâm và Văn Sâm Đặc Tư để ăn cơm ké, bởi vì Văn Sâm Đặc Tư nấu ăn rất ngon, với lại gần đây khẩu vị của hắn cũng trở nên rất kén chọn, hắn không nuốt trôi với một bàn toàn rau.

Nhớ tới vết thương của Lạc Tang, vì thế Mục Mộc hỏi y: ” Mặt trái và phần vai trái của anh vẫn còn tê à? “.

” Vẫn tê nhưng không nghiêm trọng như lúc trước nữa “. Lạc Tang lại nói: ” Khả năng nghe ở bên tai trái cũng đang từ từ khôi phục lại rồi “.

Thế là Mục Mộc nói tiếp: ” Anh đã biết Hi Nhĩ trở lại chưa, cậu ta cũng mang dược liệu cái gì hồng về rồi đó, cha anh đã chế thành thuốc viên, ngày mai là anh có thể đi tìm ông ấy để lấy uống, sau khi uống vào thì tình trạng tê liệt sẽ mau chóng khỏi thôi “.

” Ừm “. Lạc Tang gật đầu, rất cao hứng khi Mục Mộc thể hiện sự quan tâm tới y.

Mục Mộc im lặng một lúc, lại hỏi Lạc Tang: ” Thế… thú tính của anh thì sao? “.

” Cũng đang khôi phục lại “. Lạc Tang trả lời thẳng thắn, y cũng không định che giấu Mục Mộc: ” Cảm giác hiện tại thú tính của anh đã khôi phục lại một nửa của trước kia nhưng em hãy yên tâm, anh đã bị mù một con mắt cho nên thú tính chắc chắn sẽ trở về thời kỳ cường thịnh của trước đây, anh đoán nhiều lắm thì khôi phục lại cỡ ba phần tư thôi, cho nên anh sẽ không lại phát cuồng, cũng như sẽ không cắn em nữa đâu “.

Lạc Tang nói xong thì suy nghĩ một lát, rồi hứa hẹn với Mục Mộc: ” Nếu anh lại cắn anh thì anh sẽ nhổ nanh vuốt của mình “.

Mục Mộc trừng Lạc Tang một cái: ” Nhổ răng cái gì? Nhổ răng cái con khỉ, anh là thú nhân, bản thể là dã thú đ0úng không? Dã thú không còn răng nanh cũng giống như võ sĩ không còn đao, huống chi anh còn bị mù một con mắt nữa, anh định lấy tính mạng của chính mình ra đùa à “.

” Anh không có đùa đâu, rất nghiêm túc đó “. Lạc Tang thành thật nói với Mục Mộc: ” Anh đã nghĩ xong hết rồi, nếu anh nhổ răng nanh ra thì liền dùng chúng nó làm cho ngươi hai con dao găm, bảo đảm là chém sắt như chém bùn luôn “.

” Hừ, tôi không đồng ý! “. Mục Mộc vừa tức vừa cảm động, liền nổi giận mắng: ” Đừng tiếp tục nói với tôi những lời như vậy nữa, nghe liền cảm thấy chán ghét, phải biết yêu quý thân thể của chính mình chứ? Thân thể phát phu thụ chi phụ mẫu (thân thể tóc da chịu ơn cha mẹ),anh bị mù một con mắt liền đã đủ làm cho Văn Sâm Đặc Tư  đau đớn hết sức rồi, nếu anh lại nhổ răng, anh nói ông ấy làm sao chịu đựng nổi đây? “.

Lạc Tang lẳng lặng nhìn Mục Mộc, sau đó hỏi hắn: ” Vậy em cũng khó chịu sao? “.

Mục Mộc không nghĩ tới Lạc Tang sẽ hỏi ngược lại mình, hắn thấy ánh mắt mong mỏi của Lạc Tang, liền trở mình, quay lưng với Lạc Tang.

Lạc Tang đang thất vọng, lại nghe được Mục Mộc ” Ừ ” một tiếng, rồi nói: ” Anh là ‘ bà xã ‘ của tôi nên đương nhiên tôi sẽ đau lòng cho anh rồi “.

Mục Mộc cảm thấy vô cũng xấu hổ khi nói ra lời này, cho nên không dám giáp mặt nói với Lạc Tang, đến khi quay lưng lại mới dám mở miệng nói ra.

Tâm trạng của Lạc Tang trong nháy mắt từ dưới đất bay lên trên trời, y hạnh phúc ôm lấy Mục Mộc, tay đang đặt lên hông hắn liền sờ vào bụng hắn, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

Mục Mộc cảm giác có một nụ hôn rơi xuống đầu của mình, hắn nhếch môi mỉm cười, dựa lưng sát vào lồng ngực rắn chắc của Lạc Tang rồi nhắm mắt ngủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.