Chương trước
Chương sau
Lạc Tang đứng ở trên đầu Cự Long kiểm tra lại, xác định xem nó là đã bị cột chặt lại hay chưa, nếu không cẩn thận làm cho nó giãy thoát ra được thì sẽ rất phiền phức.

Cự Long có vẻ rất không vui khi Lạc Tang đứng ở trên đầu của nó, nó lắc lư đầu nỗ lực muốn hất Lạc Tang rơi xuống, Lạc Tang nhẹ nhàng nở nụ cười, nhún chân một cái ở trên đầu Cự Long liền nhảy xuống, vậy mà Cự Long kia lại nhân cơ hội này mà há cái miệng lớn như chậu máu đớp lấy Lạc Tang đang lơ lửng trên không trung!

” Á! “. Mục Mộc đứng lẫn ở trong đám đông trông thấy cảnh này liền đột nhiên hét lên, tim trong nháy mắt như muốn nhảy ra ngoài nhưng toàn bộ người ở trên quảng trường cũng chỉ có một mình hắn hét lên mà thôi, bởi vì tất cả mọi người rất rõ thực lực của Lạc Tang, chẳng hề cảm thấy lo lắng cho y một chút nào.

Lạc Tang ở trên không trung nhạy bén cảm nhận được luồng gió nóng ở sau người, đó là hơi nóng mà Cự Long đã thở ra, cơ thể trên không trung đang rơi xuống liền nghiêng qua một bên, không chỉ có linh hoạt tránh thoát được công kích của Cự Long mà còn thuận thế nhấc chân phải thon dài lên rồi đá thật mạnh vào mặt của Cự Long, chỉ nghe thấy một tiếng ” bốp! ” vang dội, cái đầu của Cự Long liền bị chân phải của Lạc Tang đá văng qua một bên.

Lạc Tang thoải mái rơi xuống đất, vẻ mặt bình tĩnh nói với các thú nhân đã đi bắt Cự Long cùng mình: ” Cực khổ rồi, đều trở về nghỉ ngơi đi, nhưng việc còn lại tôi bàn giao với Hạ Nhĩ “.

Mục Mộc hơi thở dốc vẫn còn chưa tỉnh hồn lại, thực sự bị cảnh vừa nãy làm cho hoảng sợ, sau đó hắn nhìn chăm chú vào Lạc Tang đang ở trên tế đàn, hai gò má ửng đỏ.

Mới vừa nãy Lạc Tang ung dung đá ra một cước, làm cho hắn cảm thấy… cực kỳ đẹp trai.

Dường như cũng cảm nhận được tầm mắt của Mục Mộc nên Lạc Tang đứng trên tế đàn cũng nhìn lại hắn, Mục Mộc không hiểu sao lại chột dạ, vì thế nhanh chóng cúi đầu xuống dùng mũ áo choàng che lại mặt mình, sau đó lôi kéo Văn Sâm Đặc Tư đang đứng ở bên cạnh mình: ” Chú, đi trở về đi “.

” Chờ Lạc Tang cùng về “. Văn Sâm Đặc Tư lộ vẻ mê mẩn nhìn lên tế đàn: ” Lạc Tang thật quá đẹp trai đi! “.

Đây nào giống một người cha mà lại giống hệt người đang theo đuổi Lạc Tang vậy.

Nhưng đúng là rất đẹp trai.

Mục Mộc đợi một lúc, sau đó lặng lẽ ngước đầu lên nhìn Lạc Tang, nhìn thấy y đang nói gì đó với Hạ Nhĩ ở trên tế đàn, Mục Mộc vừa quay qua nhìn về phía con Cự Long đang bị cố định ở tư thế giương cánh trên tế đàn, chỉ thấy nó đang gào thét ” Rống rống ” với bộ dạng tức đến nổ phổi.

Sau bốn ngày nữa, con rồng này sẽ bị giết chết ở trước mặt mọi người, cũng bị ngôn lửa đốt cháy, biến thành mó rồng nướng.

Có chút đáng thương. Mục Mộc lại nảy sinh một chút đồng tình với con Cự Long này nhưng lại rất muốn nếm thử một ít thịt của nó, không biết là mùi vị gì.

Lúc này, khóe mắt Mục Mộc chú ý tới một dáng người quen thuộc, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Phỉ Lợi Phổ lộ vẻ sợ hãi rụt rè đứng tại trước mặt một thú nhân cao to, thú nhân kia đang quát mắng Phỉ Lợi Phổ, còn nhấc tay vỗ mạnh lên đầu của Phỉ Lợi Phổ, Phỉ Lợi Phổ bị tên ấy vỗ mạnh nên co rụt đầu lại, muốn tránh nhưng lại không dám.

Xung quanh đó có không ít người nhìn bọn hắn chằm chằm, vui cười, nhìn Phỉ Lợi Phổ bằng ánh mắt khinh thường.

Thú nhân sùng thượng vũ lực, tự nhiên sẽ coi kẻ mạnh là vua, mà dạng thú nhân giống như Phỉ Lợi Phổ lại gầy còm không có mấy lạng thịt, chỉ có thể dựa vào trồng trọt để nuôi sống bản thân, liền bị coi thường là điều rất bình thường, nếu như tính cách Phỉ Lợi Phổ hơi cởi mở một chút thì còn đỡ nhưng anh ta vừa u uất lại vừa âm trầm, nếu như không tiếp xúc anh ta trong một thời gian thì người bình thường nhìn thấy cây cao lương quái gở này chỉ có thể tránh sang chỗ khác.

Mà ấn tượng ban đầu của Mục Mộc với Phỉ Lợi Phổ cũng không tốt lắm.

Nhìn thấy Phỉ Lợi Phổ bị thú nhân đánh chửi tại trước mặt mọi người, Mục Mộc khẽ cau mày, hắn sầm mặt lại đi đến chỗ hai người họ, cũng nghe được tiếng mắng chửi của thú nhân đó: ” Đồ vô dụng, làm xấu đi thanh danh của gia đình! Mày có dám ra đây sao? Nhanh chóng cút xéo đi cho tao! “.

Thú nhân đó mắng chửi xong lại còn muốn đập một phát lên đầu Phỉ Lợi Phổ nhưng thình lình xuất hiện một cái giống cái cản lại nên liền nhanh chóng ngừng tay, may mắn là bàn tay dừng lại khi cách đầu Mục Mộc chỉ có hai cm.

Thú nhân đó nhìn chằm chằm vào giống cái xinh đẹp đang che chắn ở trước người Phỉ Lợi Phổ một lúc, nhớ lại hắn là bạn lữ Lạc Tang… Không, là bạn lữ cũ.

” Mày là ai? “. Mục Mộc lạnh lùng ngẩng đầu nhìn thú nhân cao to ở ngay trước mắt, lúc này trong lòng vô cùng khó chịu.

Lại dám bắt nạt bạn bè của hắn, tm thích ăn đòn mà!

Mục Mộc thật sự rấy muốn lấy cây rồi quất mạnh mấy cái vào người của thú nhân này, mỗi lần hắn nổi lên tranh chấp với người khác thì hắn đều sẽ muốn hành hung đối phương một trạn thế nhưng hầu hết thời điểm đều phải nhịn xuống ý niệm này, bằng không thì hắn sớm bị tống vào trong tù rồi.

Ba của Mục Mộc thì ngược lại đã từng vào tù hai lần, đều là bởi vì đánh người nên bị người kiện.

” Ta là anh của y “. Thú nhân đó thu tay lại, bị Mục Mộc trừng mà chột dạ.

” Vì sao anh lại đánh anh ta? “. Mục Mộc lạnh lùng truy hỏi, nhằm bênh vực Phỉ Lợi Phổ.

” Nó và Hạ Nhĩ chia tay, ta chê nó không biết suy xét “. Thú nhân đó lúng túng trả lời, đối mặt với sắc đẹp xuất chúng của Mục Mộc thì khí thế đánh chửi Phỉ Lợi Phổ lúc nãy đã hoàn toàn biến mất.

Hạ Nhĩ và Phỉ Lợi Phổ sống riêng lâu như vậy, trong bộ lạc có không ít kẻ tò mò đều tìm hiểu từ phía Hạ Nhĩ nhưng Hạ Nhĩ rất kín miệng, vẫn không để lộ ra một chút tin tức nào liên quan đến mình và Phỉ Lợi Phổ, cho tới hôm nay Phỉ Lợi Phổ muốn thừa dịp náo nhiệt này đến nhìn lén Hạ Nhĩ, lại bị mọi người vây lấy, rồi tra hỏi, biết được y đã thực sự giải trừ quan hệ bạn lữ với Hạ Nhĩ, hơn nữa còn là do y đề nghị, mọi người liền ồ lên, đều cảm thấy được Phỉ Lợi Phổ không biết suy xét nên thậm chí ngay cả tù trưởng khu Đông mà cũng không cần, vì vậy đều xúm lại châm chọc chế giễu y, vừa vặn anh trai của Phỉ Lợi Phổ đi ngang qua, nhìn thấy em trai mình bị môi người xúm lại chế giễu, nhất thời cơn tức giận bừng lên, lúc này mới mắng Phỉ Lợi Phổ làm gia đình bị mất mặt, quát y nhanh chóng đi về nhà.

” Phỉ Lợi Phổ và Hạ Nhĩ xảy ra chuyện thì mắc mớ gì đến anh? “. Mục Mộc nói chuyện thay cho Phỉ Lợi Phổ, giọng điệu hùng hổ doạ người.

Phỉ Lợi Phổ không muốn làm lớn chuyện, vì vậy giơ tay lên túm lấy ống tay áo của Mục Mộc, đồng thời đôi mắt màu lam băng khiếp đảm nhìn về phía anh của mình, kết quả anh y nhìn thấy dáng vẻ hèn yếu này của y, liền giận dữ: ” Nhìn cái gì vậy! Nấp ở sau lưng một giống cái thì có khí phách sao? Hạng người như mày cũng chỉ xứng để cho thú nhân đè… “.

Anh của Phỉ Lợi Phổ còn chưa dứt lời liền bị Mục Mộc hung dữ quăng cho một cái tát, thời điểm Mục Mộc lộ vẻ hung ác nắm lấy tóc của anh trai Phỉ Lợi Phổ định đánh hắn ta một trận thì Văn Sâm Đặc Tư vội vã chạy tới rồi vội vội vàng vàng tách hai người ra.

” Xin lỗi nha “. Văn Sâm Đặc Tư gượng cười với anh của Phỉ Lợi Phổ, một tay lôi Mục Mộc vẫn đang nổi nóng một tay lôi Phỉ Lợi Phổ bước nhanh rời đi, đám người xung quanh đứng xem náo nhiệt đều nhìn bọn hắn chằm chằm, vì vậy Văn Sâm Đặc Tư cúi thấp đầu nhằm che đi mái đầu bạc trắng của mình, cũng không chờ Lạc Tang nữa, trực tiếp lôi hai người rời khỏi quảng trường náo nhiệt này.

Chờ đến nơi thưa thớt người, Văn Sâm Đặc Tư  mới thở phào nhẹ nhõm, cũng cười khổ nhìn về phía Mục Mộc: ” Con đi đâu cũng nên nói với cha một tiếng chứ, cha vừa quay đầu qua liền không nhìn thấy con đâu, suýt nữa bị hù chết rồi “.

Cũng không phải là chuyện này, ông mới không ở bên người Mục Mộc có mấy phút mà hắn đã suýt chút nữa đánh nhau với một thú nhân, Văn Sâm Đặc Tư cũng phục Mục Mộc luôn, vì sao người vác một cái bụng bự như hắn lại dám đi đánh người ta vậy chứ? Không hề có ý thức nào của một dựng phu cả.

Mục Mộc không chỉ không có ý thức của một dựng phu mà ngay cả ý thức làm cha cũng đều không hề có.

Mục Mộc nghiêm mặt không đáp lại Văn Sâm Đặc Tư, mà lại cau mày mắng Phỉ Lợi Phổ: ” Tôi hỏi anh sao lại đứng im một chỗ như vậy? Hắn ta đánh vào đầu của anh ở ngay trước mặt của nhiều người như vậy mà vì sao anh không biết phản kháng lại hả? Còn ngu ngốc đứng co rút đầu, tôi nhìn thấy mà cũng rất tức giận nữa đó “.

Phỉ Lợi Phổ bị Mục Mộc mắng cho một trận, trong lòng có chút khó chịu, anh ta lắp bắp nói: ” Hắn ta… Hắn ta là anh của tôi… “.

” Hắn ta có là cha của anh thì cũng không thể bắt nạt anh ở trước mặt mọi người được! Anh nghe hắn ta mắng chửi anh với rất nhiều lời khó nghe không nếu đổi lại là tôi thì đã sớm đấm vào mặt hắn ta rồi! Kiên cường hơn một chút dùm tôi được không? Dù sao chúng ta cũng là đàn ông mà! “. Mục Mộc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà mắng, Phỉ Lợi Phổ cúi đầu không nói lời nào, ẩn giấu ở trong mái tóc là hai mắt màu lam băng hơi ửng đỏ, càng là bị Mục Mộc mắng lại càng muốn khóc.

Mục Mộc nhìn bộ dạng không ra hồn của Phỉ Lợi Phổ thì vừa tức vừa bất đắc dĩ quát anh ta: ” Đừng có co rụt người và cúi đầu nữa! Hãy đứng thẳng lên cho tôi coi! Ngẩng đầu ưỡn ngực! “.

Phỉ Lợi Phổ lập tức đứng thẳng người ngẩng đầu lên, Mục Mộc tiếp tục quát anh ta: ” Sau đó thẳng lưng bước đi cho tôi! Đã nghe rõ chưa? “.

” Nghe, nghe thấy… “. Phỉ Lợi Phổ nháy mắt một cái, nước mắt ” xoạch ” rớt xuống.

” Lớn tiếng lên! “. Mục Mộc cũng sẽ không bởi vì Phỉ Lợi Phổ khóc mà mềm lòng, ngay cả có là một cô bé đứng ở trước mặt hắn mà khóc như mưa thì hắn đều có thể mặt không đổi sắc đi qua.

” Nghe rồi “. Phỉ Lợi Phổ khịt khịt mũi, muốn nín khóc nhưng nước mắt vẫn cứ chảy xuống.

Anh ta khóc, cũng không chỉ bởi vì Mục Mộc mắng mình, còn vì nhưng lời mà anh của mình đã nói nữa, anh ta chủ động giải trừ quan hệ bạn lữ với Hạ Nhĩ, bây giờ cảm thấy hối hận nhưng không có can đảm để đi tìm hắn, vốn định thừa dịp náo nhiệt nhìn lén Hạ Nhĩ một lúc, lại bị ngại đi ra ngoài mất mặt xấu hổ.

Là một thú nhân anh ta thật sự thất bại vô cùng.

Văn Sâm Đặc Tư  thấy Phỉ Lợi Phổ đường đường là một thú nhân vậy mà lại bị Mục Mộc mắng đến nỗi bật khóc, ông nhất thời dở khóc dở cười, vội vã động viên Mục Mộc: ” Con đừng quá kích động, cẩn thận ảnh hưởng đến trong người “.

Văn Sâm Đặc Tư nói xong liền nhìn về phía Phỉ Lợi Phổ: ” Cháu cũng đừng khóc nữa, Mục Mộc mắng cháu là vì quan tâm cháu đó “.

Mục Mộc vẫn còn tức giận, Phỉ Lợi Phổ cũng vẫn cứ khóc, Văn Sâm Đặc Tư vừa động viên Mục Mộc lại vừa an ủi Phỉ Lợi Phổ, gấp gáp đến độ sứt đầu mẻ trán, lúc này ông nhìn thấy Lạc Tang và Hạ Nhĩ sóng vai nhau đi đến chỗ bọn họ, trên mặt ông liền lộ ra nụ cười, đáy lòng thở phào nhẹ nhõm.

Hay quá, người tiếp nhận phiền toái đã đến.

Lạc Tang sớm đã trông thấy Mục Mộc, khoảnh khắc Mục Mộc nhìn thấy con Cự Long há miệng cắn mình mà thét lên thì Lạc Tang nhếch miệng lên không thể không nở nụ cười.

Cho nên khi Mục Mộc tranh chấp cùng với anh của Phỉ Lợi Phổ thì Lạc Tang rất muốn chạy xuống tế đàn để giúp hắn, Hạ Nhĩ đang trò chuyện cùng y cũng nhận thấy Lạc Tang mất tập trung, vì vậy theo tầm mắt của y liền nhìn sang thì thấy được Phỉ Lợi Phổ.

Thế là Hạ Nhĩ cũng bị mất tập trung, anh nhanh chóng xử lý các chuyện bàn giao lại, liền cùng Lạc Tang đi tìm bọn họ.

” Tại sao lại khóc? “. Hạ Nhĩ hơi nhíu mày, duỗi tay lên lau nước mắt giàn giụa cho y, mặc dù hắn đã giải trừ quan hệ bạn lữ với Phỉ Lợi Phổ nhưng vẫn còn quan tâm y.

Văn Sâm Đặc Tư cũng không dám nói là bị Mục Mộc mắng nên mới khóc, ông liền đẩy Phỉ Lợi Phổ vào trong lồng ngực Hạ Nhĩ, cười khan với anh: ” Phỉ Lợi Phổ liền giao cho cậu, ba chúng ta phải về nhà rồi “.

Văn Sâm Đặc Tư nói xong liền kéo Mục Mộc đi, Lạc Tang tự giác đuổi theo, tay khoát lên trên vai Mục Mộc.

” Muốn anh đánh cho tên thú nhân đó một trận không? “. Lạc Tang tiến lại gần bên tai Mục Mộc mà hỏi hắn, thuận tiện cắn khẽ một cái.

” Không cần đâu “. Mục Mộc cũng không muốn Lạc Tang ra tay giúp hắn, hắn là đàn ông, nếu hắn thật sự tức giận thì hắn sẽ tự mình tìm mọi cách để chỉnh người, tự mình động thủ mới xem như là hảo hán, cũng càng sảng khoái hơn.

Nhận ra được ở xung quanh có người đang nhìn trộm haingười họ, vì vậy Mục Mộc liền hất cánh tay đang khoát lên trên vai mình của Lạc Tang xuống, cứ việc Lạc Tang sớm đã quen với việc bị Mục Mộc từ chối khi ở đang ở trước mặt công chúng nhưng y vẫn cảm thấy thất lạc, hơn nữa lần sau vẫn như cũ chết cũng không hối cải tiếp tục trước mặt mọi người thân thiết với Mục Mộc.

Mục Mộc vừa đi vừa nghĩ đến Phỉ Lợi Phổ, nội tâm có chút không yên lòng, hắn vẫn cứ tưởng rằng Phỉ Lợi Phổ là vì Hạ Nhĩ ghét bỏ mình nên mới giải trừ quan hệ bạn lữ với hắn ta nên luôn cảm thấy việc ném Phỉ Lợi Phổ lại cho Hạ Nhĩ là không ổn lắm.

Sẽ không có chuyện gì chứ? Hai người đó.

Mục Mộc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hạ Nhĩ nắm tay Phỉ Lợi Phổ đi về phía trung tâm của bộ lạc, đến chỗ ở hiện tại của Hạ Nhĩ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.