Chương trước
Chương sau
Lạc Tang rất nhanh liền cầm một chén máu rồng trở lại, Mục Mộc tò mò lấy tới ngửi một cái, mùi tanh rất nồng, làm cho hắn hơi buồn nôn.

Thật bội phục các thú nhân có thể trực tiếp uống nó.

Mục Mộc giao máu rồng cho Lạc Tang kêu y phải bảo quản tốt, sau đó nhìn về phía tế đàn, Cự Long kia đang thoi thóp, toàn bộ thân rồng vô lực bị xiềng xích thô to trói buộc, ước chừng khoảng mười mấy phút nữa rất có thể sẽ chết.

Mục Mộc đã đoán sai, sự cầm cự của Cự Long còn lâu hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của hắn, nó hấp hối trong suốt nửa giờ mới hoàn toàn chết hẳn, trước khi chết còn phát ra một tiếng than thở, khiến cho Mục Mộc nghe thấy mà có chút không đành lòng nhưng rất nhanh liền hưng phấn lên.

Bất kể là trên trái đất hay là tại nơi này, đều là cái thế giới mạnh được yếu thua.

Trên tế đàn, thú nhân đang cầm cái dùi liền gõ lên trống to một lần nữa, chỉ thấy Hạ Nhĩ đứng trước tế đàn, hét to: ” Dựa theo quy tắc cũ, thú nhân có bầu bạn giống cái và con cái được phân đồ cúng trước tiên, các người có thể lên đây tự mình xẻ thịt “.

Hạ Nhĩ vừa dứt lời thì có một nhóm thú nhân dẫn theo bạn lữ và con mình đi lên trên tế đàn, một nhóm thú nhân canh giữ tại mười lối lên tế đàn, xác nhận thú nhân nọ là dẫn theo người nhà thì mới đồng ý để người đi lên, còn những thú nhân độc thân chỉ có thể yên lặng chờ đợi.

Lạc Tang kéo tay Mục Mộc cùng đi đến một cái lối vào, hôm nay Mục Mộc không đeo mặt nạ cho nên có chút không được thoải mái lắm khi bị Lạc Tang nắm tay ở ngay trước mặt nhiều người, huống chi…

Hắn và Lạc Tang cũng không phải là bạn lữ.

” Chúng ta không phù hợp với điều kiện được lĩnh đồ cúng trước mà? “. Mục Mộc do dự, chú ý thấy có không ít người đang nhìn vào bọn họ.

Lạc Tang là người có tiếng tăm trong bộ lạc nhưng từ sau khi Mục Mộc xét xử công khai một nhà Lạc Tang vào năm ngoái thì hắn cũng thành người nổi tiếng, tất cả mọi người đều biết rõ bọn họ đã không phải là bạn lữ nữa, Mục Mộc sợ hai người bọn họ sẽ bị ngăn cản mà như vậy thì rất mất mặt.

Lạc Tang biết Mục Mộc đang kiêng kỵ điều gì nhưng y tiếp tục dẫn Mục Mộc đi tới, an ủi hắn: ” Không sao đâu, sẽ để chúng ta đi lên “.

Dù gì Mục Mộc rất muốn ăn thịt rồng, vì thế liền cúi đầu mặt dày cùng Lạc Tang xếp hàng tại trước một lối vào, cũng may gia đình đứng ở phía trước và ở phía sau bọn hắn đều không hề nói gì, chỉ có một lão nhân thân thiện hỏi Lạc Tang: ” Đứa bé được mấy tháng rồi? “.

” Hơn 6 tháng “.

Mục Mộc rất lúng túng, vội vã hơi khom người xuống lấy tay che bụng to của chính mình, trên mặt hiện ra đỏ ửng.

Sau khi ông lão hỏi xong, lại có một thú nhân vạm vỡ dùng ánh mắt sắc nhọn nhìn bọn họ, hỏi Mục Mộc: ” Là tự nguyện sinh nó ra sao? “.

Mọi người đều biết chuyện lúc trước Mục Mộc đi khắp nơi cầu thuốc phá thai.

Khi thú nhân vạm vỡ đó hỏi lên câu đó, những người xếp hàng đứng đợi liền rơi vào yên tĩnh quỷ dị, Mục Mộc cảm nhận Lạc Tang nắm chặc tay hắn thêm mấy phần, vốn đang rất lúng túng thì hắn đột nhiên bình tĩnh lại, không chỉ có tâm không hoảng hốt mà mặt cũng không đỏ, còn dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào những người chung quanh.

” Là tự nguyện “. Mục Mộc bình tĩnh nói, sau đó dựa sát vào Lạc Tang hơn, mang theo dáng vẻ bảo vệ.

Người chung quanh thấy vậy, đều lộ ra mỉm cười, không có ai lại hỏi bọn họ nữa.

Thực ra chính mình cứ thẳng thắn thành thật thì có vẻ tốt hơn nhiều? Mục Mộc suy tư, cũng không còn che giấu bụng bự của mình, đứng thẳng dựa vào Lạc Tang, tâm trạng không hiểu sao lại thoải mái hơn trước.

Đội ngũ đang từ từ tiến lên, vì để tránh xảy ra tình trạng chen lấn trên tế đàn, cho nên phải chờ đến khi có một gia đình đi xuống thì mới để cho gia đình tiếp theo đi lên, chờ đến lượt Lạc Tang và Mục Mộc, hai thú nhân canh giữ ở lối vào nhìn bọn họ một lát, lại nhìn bọn họ nắm tay nhau, cuối cùng liếc nhìn bụng to của Mục Mộc, liền dứt khoát cho đi lên.

Đã được đi lên. Mục Mộc cao hứng, quay qua hỏi Lạc Tang: ” Phần nào của con rồng là ăn ngon nhất? “.

Lạc Tang ngẫm nghĩ một lát, trả lời Mục Mộc một cách thứ tự bài bản: ” Cái lưỡi là dai nhất, thịt của chân sau là béo ngậy nhất nhưng mùi vị đặc biệt nhất chính là con mắt “.

” Con mắt à… “. Mục Mộc hơi bài xích bộ phận này nhưng nghe thấy Lạc Tang nói có mùi vị đặc biệt nhất thì trong lòng ngứa ngáy muốn thử một chút, cuối cùng hắn nghĩ tới nghĩ lui, liền ra quyết định: ” Vậy thì lấy một con mắt, một út thịt của chân sau đi “.

Cùng lắm thì xắt con mắt thành miếng nhỏ, chứ hắn không thể nào thích ứng được việc ăn luôn cả một con mắt như thế.

” Được “.

Hai người đi lên tế đàn, một nhóm thú nhân đang dùng dao xẻ thịt ở xung quanh con rồng kia, còn giống cái và con nít đều đứng ở một bên mà xem, bởi Cự Long còn bị treo cho nên nửa phần thân trên còn chưa có một vết dao nào, tất cả mọi người đang xẻ thịt ở bắp đùi và bụng của nó, còn có một thú nhân đang kéo ruột già của Cự Long.

Quả là đẫm máu. Mục Mộc cũng đứng ở bên cạnh xem, Lạc Tang thì đi lấy dao, hai ba bước phóng lên trên lỗ mũi Cự Long, sau đó một phát rạch mí mắt Cự Long ra, sau đó vươn hai tay xen vào giữa đám máu thịt đó của Cự Long mà kéo ra con mắt còn lớn hơn đầu của y một chút.

Một thú nhân trung niên thấy Lạc Tang móc lấy con mắt phải của Cự Long thì hơi suy nghĩ, chờ Lạc Tang nhảy xuống khỏi lỗ mũi của Cự Long thì liền phóng lên móc ra mắt trái Cự Long.

Lạc Tang lấy một cái đĩa rồi để con mắt đầm đìa máu lên, liền đi cắt thịt ở phần đùi phải của Cự Long, y cắt cũng không nhiều, bởi vì ở phía sau còn có rất nhiều người chờ chia thịt.

” Xong rồi, đi xuống thôi “. Lạc Tang bưng mâm dính đầy máu đi tới bên người Mục Mộc, Mục Mộc nhìn trên người y bị dính một ít máu, liền ghét bỏ mà hơi cách xa y một chút, không muốn để y làm bẩn quần áo củ mình.

Hai người đi xuống tế đàn, nhìn thấy Phỉ Lợi Phổ đang ăn nướng thịt ở đằng kia, anh ta đứng bên cạnh Hạ Nhĩ.

” Hai người các anh đúng là nhanh thật, còn ăn thịt rồng trước cả chúng tôi “. Mục Mộc trêu chọc bọn họ.

“Đây là thịt thường “. Hạ Nhĩ rắc gia vị lên một que thịt, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cái mâm trên tay Lạc Tang: ” Con mắt? Con mắt rồng ăn rất ngon? “.

” Ừ, mùi vị đặc biệt hơn rất nhiều so với thịt ở những bộ phận khác “.

” Cắt cho tôi một ít “. Hạ Nhĩ muốn cho Phỉ Lợi Phổ nếm thử.

Lạc Tang nhìn Mục Mộc, Mục Mộc liền đồng ý: ” Được, dù gì thì tôi vốn cũng muốn cắt nhỏ nó ra để ăn mà “.

Vì vậy Lạc Tang đặt cái mâm ở trên mặt đất, bắt đầu xắt nhỏ con mắt đó, Mục Mộc thấy mọi người ở xung quanh đều ngồi trên mặt đất, vì vậy liền muốn ngồi xếp bằng ở trên mặt đất, lại bị Hạ Nhĩ ngăn lại.

” Bây giờ đang là đầu xuân nên mặt đất rất lạnh, cậu đang mang thai, không thích hợp ngồi trực tiếp xuống đất đâu “. Hạ Nhĩ quan sát xung quanh, sau đó đưa cho Mục Mộc một băng ghế nhỏ.

Mục Mộc không khách khí liền ngồi ở trên băng ghế nhỏ, Phỉ Lợi Phổ ngồi xuống sát bên hắn, cầm một xiên thịt nướng chín xong liền đưa cho Mục Mộc.

Mục Mộc hơi đói bụng nhưng vẫn muốn chừa bụng để ăn thịt rồng, vì vậy quơ tay một cái với Phỉ Lợi Phổ tỏ vẻ không ăn, đôi mắt nhìn chằm chằm Lạc Tang, nhìn y xắt con mắt.

Lạc Tang xắt con mắt rồng thành những viên thịt lớn nhỏ, sau đó hỏi Mục Mộc: ” Xắt cỡ như vầy được chứ? “.

” Ừ “. Mục Mộc lấy que trúc đến, muốn cúi người ghim thịt con mắt thì vướng phải cái bụng bự của chính mình, làm thế nào cũng không cúi xuống được.

” Cậu đang mang thai mà không chịu ngồi đàng hoàng chút nào “. Hạ Nhĩ nhìn thấy hắn bởi vì bụng to nên không thể cúi xuống được mà cảm thấy hơi buồn cười.

Mục Mộc cảm thấy lời của Hạ Nhĩ mang theo chút kỳ thị, vì vậy hung dữ nhìn anh ta như muốn ăn tươi nuốt sống, cười gằn nói: ” Con mắt này sẽ không có phần của anh “.

Hạ Nhĩ không biết mình đã làm gì mà khiến cho Mục Mộc mất hứng nhưng anh ta thấy không sao cả liền tiếp tục nướng xiên thịt trong tay, cũng không hiếm lạ thịt của con mắt đó.

Bởi vì không cúi xuống được cho nên Mục Mộc liền nghe theo lời Hạ Nhĩ, ngồi ngoan ngoãn ở trên băng ghế nhỏ mà nhìn, Phỉ Lợi Phổ vốn đang định xiên thịt con mắt giúp cho Lạc Tang thì Hạ Nhĩ lại đưa xiên thịt nướng chín qua cho mình.

” Ăn đi “.

Phỉ Lợi Phổ nhìn Hạ Nhĩ, nghe lời cầm lấy xiên thịt bắt đầu ăn.

Một cái con mắt lớn gần bằng quả bóng rổ cuối cùng bị xắt nhỏ thành mười hai xiên thịt, Lạc Tang đưa hết cho Hạ Nhĩ, để cho anh ta đi nướng thịt còn mình thì liền cắt phần thịt chân sau của rồng.

Hạ Nhĩ mất mấy phút đã nướng chín được hai xiên, một xiên đưa cho Phỉ Lợi Phổ, một xiên đưa cho Mục Mộc.

Mục Mộc cầm lấy xiên thịt rồi ngửi một cái, rất thơm, vì vậy liền thổi thổi, hé miệng cắn một miếng thử vị của nó, chỉ cảm thấy lớp ngoài của thịt vừa mềm lại vừa giòn, còn lớp trong non mịn vô cùng, mang đến cảm giác giống như mùi vị của đậu phụ và thịt trộn lẫn vào nhau.

” Ăn rất ngon! “. Mục Mộc thở dài một tiếng, mùi thơm là thứ yếu, chủ yếu nhất là hương vị cực kỳ tuyệt vời.

Phỉ Lợi Phổ ngồi ở bên cạnh cũng gật đầu, vừa nhếch miệng cười vừa ăn không còn biết trời đất, chờ còn sót lại xiên thịt cuối cùng, Phỉ Lợi Phổ mới nhớ ra chuyện gì đó, đứng lên đi tới gần Hạ Nhĩ còn đang nướng thịt ở bên đống lửa, lấy miếng thịt cuối cùng xuống đưa lên miệng Hạ Nhĩ.

” Mục Mộc nói không phần của anh “. Hạ Nhĩ rất trung thực từ chối.

Phỉ Lợi Phổ lặng lẽ liếc nhìn Mục Mộc, hắn còn đang ăn say sưa, vì vậy nói nhỏ với Hạ Nhĩ: ” Hắn không biết… “.

Hạ Nhĩ nhìn vẻ lén lút của Phỉ Lợi Phổ thì không đành lòng từ chối ý tốt của y nên lúc này mới há miệng ăn miếng thịt đó.

Mục Mộc sao lại không biết? Tại thời điểm Phỉ Lợi Phổ đứng dậy hắn liền biết anh ta muốn làm gì nhưng hắn lại cố ý không nhìn về phía hai người họ, mở một con mắt nhắm một con mắt mặc bọn họ ở trước mặt mọi người thể hiện tình cảm.

Ngày này, Mục Mộc và Lạc Tang chơi ở quảng trường đến tối mới trở về, tâm trạng Mục Mộc không tệ, vì thế tắm chung với Lạc Tang, Lạc Tang vốn định đè hắn nhưng Mục Mộc nghĩ đến Văn Sâm Đặc Tư và Lạc Lâm đang ngủ ở sát phòng bọn hắn thì chết sống không muốn.

” Chờ đến khi chúng ta chuyển về “. Mục Mộc vừa mặc quần áo vừa nói, hiện tại Lạc Tang đã trở về, hắn cảm thấy không tiện tiếp tục ở lại nơi này nữa.

Lạc Tang suy nghĩ một chút, thử hỏi Mục Mộc: ” Hay là chúng ta chuyển về nhà trúc đi? “.

” Nhà trúc? “. Mục Mộc nghiêm túc suy nghĩ một lúc, cảm thấy có thể, tìm đến Văn Sâm Đặc Tư cũng thuận tiện, cách mảnh ruộng của hắn cũng không xa.

” Vậy được “. Mục Mộc gật gật đầu.

Vì vậy, ngay ngày hôm sau, hai người liền chuyển về nhà trúc, Văn Sâm Đặc Tư xung phong nhận việc quét dọn căn nhà giúp hai người, Mục Mộc muốn đi qua nhưng lại bị mọi người cùng nhất trí yêu cầu ngồi một chỗ là tốt rồi.

Đặc quyền của dựng phu? Mục Mộc thoải mái ngồi ở trên ghế có trải nệm, ăn bánh ngọt xem Văn Sâm Đặc Tư cầm khăn lau ở chung quanh, cùng Lạc Tang sắp xếp lại đồ đạc.

Lễ hội mùa xuân kết thúc thì Hi Nhĩ liền từ nhà mình đã quay trở lại, tiếp tục làm học trò của Văn Sâm Đặc Tư, khiến người bất ngờ chính là Trát Khắc từ Nam đại lục cũng tới đây.

” Cha tôi bắt tôi phải đợi Lễ hội mùa xuân kết thúc mới chịu cho tôi tới đây “. Trát Khắc giải thích với Hi Nhĩ, đồng thời còn mắt to trừng mắt nhỏ với cái tên thú nhân đang đứng ở ngoài nhà kia.

Tình địch gặp mặt đặc biệt đỏ mắt.

” À “. Hi Nhĩ phản ứng nhàn nhạt, sau đó chạy đi hỏi Văn Sâm Đặc Tư: ” Sư phụ, hắn ta sẽ ở cùng chúng ta sao? “.

” Không, để cho cậu ấy đi ra ngoài tìm nơi để dựng nhà “.

” Vậy sư phụ đi nói cho hắn ta biết “. Hi Nhĩ cũng không muốn mỗi ngày có người đi theo sau lưng làm phiền mình.

Nhưng Văn Sâm Đặc Tư còn chưa nói thì Trát Khắc đã tự giác dựng nhà ở cách nhà bọn ông không xa, bởi thời gian dựng nhà tốn nửa tháng  nên Lạc Lâm nể tình hắn là từ Nam đại lục lại đây, vì thế quyết định đồng ý cho cậu ta ở tạm tại nhà bọn ông cho tới khi cậu ta dựng nhà xong.

Khiến người bất ngờ nhất chính là cái tên thú nhân luôn ở đứng ở ngoài cổng mà mỏi mắt chờ mong Hi Nhĩ thấy Trát Khắc dựng nhà ở gần đây thì cũng liền đi tìm đất trống để dựng nhà, khiến cho Hi Nhĩ phiền muốn chết rồi.

Hi Nhĩ thì đang buồn phiền nhưng Mục Mộc lại rất vui vẻ, ở một bên cười trên sự đau khổ của người khác, lại đang rất phiền não, lo sợ sau khi mình rời khỏi Lạc Tang có khả năng sẽ cô độc cả đời.

Mục Mộc cảm thấy được nếu là Hi Nhĩ chỉ cần sớm chiều ở chung cùng với Lạc Tang trong khoảng sáu hoặc tám năm gì đó, dù có như thế nào thì hai người chắc hẳn có thể sản sinh tình cảm đi?

Trời ạ, vừa nghĩ đến việc này thì tâm trạng Mục Mộc liền buồn phiền.

Mùa xuân rất ngắn, Mục Mộc còn chưa tưới nước cho cây non quả sữa được mấy lần liền trôi qua vùn vụt, liền vừa vặn đến tháng năm, cũng đã bắt đầu nóng nực.

” Đất này không có cách nào trồng “. Mục Mộc vác bụng to ngồi ở chỗ bóng râm tại phía trước căn nhà nhỏ để tránh nắng, trên trán phủ một lớp mồ hôi mỏng.

” Vậy thì đừng trồng “. Lạc Tang ở bên cạnh quạt cho Mục Mộc, rất đau lòng khi nhìn thấy hắn ra nhiều mồ hôi.

” Không được, đây là tài sản tôi, tôi phải cải tạo nó thật tốt “. Mục Mộc đã suy tính xong, lỡ như không thể quay về trái đất được thì mảnh ruộng này mà chính là đường lui của hắn.

Lạc Tang không lay chuyển được Mục Mộc, lại không muốn hắn mệt mỏi nên ôm đồm công việc trồng trọt này vào mình, còn làm cho Mục Mộc một cái xích đu, làm cho hắn ngồi ở trên xích đu vừa quạt cây quạt vừa nhìn mình trồng trọt.

Mùa hạ, Đông bộ lạc triển khai cuộc so tài giữa các thú nhân được tổ chức ba năm một lần, các bộ lạc ở Đông đại lục đều phái những thú nhân cường tráng đến dự thi, Lạc Tang không tham gia, y là thú nhân biến dị, tại thời điểm mười mấy tuổi tham gia một lần cho biết là được, mỗi đợt đều tham gia sẽ làm cho những thú nhân khác phải hộc máu.

Trát Khắc dù là thú nhân của Nam đại lục, nhưng vẫn báo danh tham gia ở tổ thanh thiếu niên, còn chạy đi thỉnh cầu Hi Nhĩ, nói nếu như mình đạt được hạng nhất liền đồng ý kết bạn với mình.

Hi Nhĩ mỉm cười, giọng điệu hơi hờ hững: ” Chờ đến khi cậu đạt được hạng nhất rồi hãy nói “.

Bởi vì câu nói này của Hi Nhĩ mà Trát Khắc ở trên sàn thi đấu hệt như là hít phải thuốc lắc, nhưng rất tiếc lại đạt được hạng hai.

Người đứng thứ nhất là một thú nhân thiếu niên thuộc tộc báo đen, có quan hệ họ hàng xa với Lạc Tang, ông cố của hai người là anh em.

Sự kiện so tài giữa các thú nhân được tổ chức ba năm một lần đã kéo dài trong suốt một tháng, làm cho Mục Mộc cảm thấy người của dị thế này rất thẳng thắn, có cảm giác như đang xem trò chơi chiến đấu, các loại kỹ xảo cận chiến mạnh mẽ và tuyệt diệu làm cho Mục Mộc thấy choáng ngợp, mỗi khi xem xong một trận đều hận chính mình không phải là thú nhân.

” Không có cuộc so tài giữa các giống cái sao? “. Mục Mộc ngứa tay, chịu ảnh hưởng của sự kiện này đặc biệt muốn đánh nhau với người khác.

” … Không có “. Lạc Tang nói xong dừng một chút liền nịnh Mục Mộc: ” Nếu có thì em tuyệt đối sẽ đứng nhất “.

” Hẳn là vậy “. Mục Mộc hơi tự hào, ngoại trừ đàn viôlông ra thì sở trường của hắn cũng là đánh nhau và chửi người.

Không có máy điều hoà không khí cũng không có quạt nhưng bởi vì sự kiện này mà ngày hè chói chang lại trôi qua một cách nhanh chóng, chờ đến khi Mục Mộc phản ứng lại thì hắn đã tiến vào thời điểm sắp sinh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.