Chương trước
Chương sau
Mục Mộc ăn bữa cơm này trong sự khó chịu, cũng không phải là khẩu vị không tốt mà do tâm tình không được vui thôi, vừa nghĩ tới việc mình đã xuất hiện triệu chứng mang thai thì tâm tình của hắn liền tương tự như ăn phân chó vậy.
Lạc Tang thấy Mục Mộc hôm nay ăn rất ít, không khỏi lo lắng: ” Sao không ăn nhiều thêm một chút nữa? “.
Mục Mộc thâm trầm liếc mắt Lạc Tang một cái, không muốn đáp lại y nên vừa đứng lên vừa để đôi đũa xuống bàn, ném việc rửa chén lại cho Lạc Tang làm.
Lạc Tang vốn cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa cho Mục Mộc nên khi ăn hết thịt thì liền bắt đầu nhanh nhẹn thu dọn, chờ dọn dẹp xong xuôi ở bên ngoài nhà kho, đến lúc Lạc Tang muốn bước vào nhà kho liền nhìn thấy mảnh đất dính máu bò, lại nhớ đến Mục Mộc buồn nôn vì mùi máu tươi này, vậy nên Lạc Tang liền đào một ít đất ở xung quanh rồi lấp lên chỗ đất dính máu bò, tiếp đó tưới nước lên làm máu ở trong bùn đất loãng dần để nó thấm sâu xuống dưới lòng đất, dẫn đến mùi máu sẽ phai nhạt đi rất nhiều.
Lạc Tang cảm thấy như thế vẫn còn chưa đủ, vì để cho Mục Mộc không cảm thấy một chút khó chịu nào nữa nên đã đi đến vùng lân cận đào lấy một đống hoa cỏ để rải lên, mãi đến khi mùi hương hoa cỏ triệt để át đi mùi máu thì Lạc Tang mới hài lòng mà đi vào kho.
Mục Mộc đang nằm ngủ trưa, dạo gần đây hắn không hay thường buồn ngủ như khi vừa mới mang thai nữa nhưng vẫn thuộc dạng ngủ nhiều. Cỡ mười giờ sáng thức dậy làm cơm, ăn cơm trưa xong thì sẽ đi chăm sóc mảnh ruộng, sau đó ngủ trưa, lúc tỉnh dậy là ăn cơm tối, ăn cơm tối xong thì sẽ ồn ào một trận với Lạc Tang, sau đó đi ngủ, nếu phải lăn sàng đan với Lạc Tang thì sẽ ngủ muộn đi một hoặc hai giờ.
Tuy rằng Lạc Tang đã định mang theo Mục Mộc đến thăm Văn Sâm Đặc Tư nhưng cũng không vội đi, dù sao đi đến đó cũng mất có hai mươi mấy phút nên tối nay có đi trễ hơn một chút thì trở về cũng đến giờ ngủ là vừa, vì vậy y ngồi ở mép giường ngắm nhìn Mục Mộc ngủ say, nhìn một hồi liền ngứa tay, muốn chạm vào Mục Mộc nhưng lại sợ đánh thức hắn, liền cầm lấy tóc đã dài qua vai của Mục Mộc lên nghịch.
Phát hiện có một sợi tóc bị rụng, Lạc Tang liền cầm lấy sợi tóc đó đưa lên mũi ngửi một cái, nó có mùi của Mục Mộc nên y liền cười tủm tỉm, không nỡ ném sợi tóc đó đi, vì thế quấn nó vào ngón tay út của mình.
Lạc Tang cứ như vậy mà ngồi ngắm nhìn Mục Mộc ngủ trong suốt hai giờ, Mục Mộc tỉnh lại sau giấc ngủ liền nhìn thấy Lạc Tang đang ngồi ở bên giường nhìn mình chằm chằm, hắn sớm đã quen với việc này nên không thèm để ý đến chút nào mà ngáp một cái, sau đó đôi môi của Lạc Tang liền tới gần.
Khi ngáp cũng đáng yêu vô cùng, môi chạm môi. Lạc Tang mút lấy bờ môi Mục Mộc.
Mục Mộc híp mắt tùy ý Lạc Tang hôn hắn một lúc, từ từ tỉnh táo lại, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời coi như vẫn còn sáng, xem ra mới ba giờ chiều thôi.
Lạc Tang sau cùng hôn ” chụt ” một cái lên đôi môi mềm mại của Mục Mộc rồi mới chịu ngẩng đầu lên, y lấy áo khoác của Mục Mộc tới, vừa mặc vào cho Mục Mộc lại vừa hỏi hắn: ” Anh muốn đi thăm cha, em có muốn cùng đi với anh không? “.
Mục Mộc sửng sờ một lát, sau đó lắc đầu: ” Tôi đến sẽ chỉ làm ông ấy càng thêm khó chịu cũng không chừng? “.
” Sao lại khó chịu chứ? “. Lạc Tang nhìn đầu tóc Mục Mộc rối bù vì mới ngủ dậy nên lấy ngón tay chải tóc cho hắn.
” Làm sao lại không có gì chứ? Ông ấy và Hi Nhĩ là vì chữa khỏi vết thương của anh nên mới leo xuống vách núi để hái thuốc đi? Anh bị cuồng hóa là do tôi gây ra, anh bị xét xử cũng là do tôi, nếu ông ấy mà nhìn thấy tôi thì chắc chắn sẽ không thoải mái “. Mục Mộc từ tốn nói.
Lạc Tang không biết nói gì cho phải, đúng là Văn Sâm Đặc Tư có hơi oán Mục Mộc nhưng cho dù là như thế thì Lạc Tang vẫn muốn Mục Mộc đi cùng, không chỉ là vì để cho hai người hòa giải mà còn là vì an ủi Văn Sâm Đặc Tư, nói cho cha biết Mục Mộc không có phá thai, dựa theo tính tình của Văn Sâm Đặc Tư, nếu cha biết được nhất định sẽ cao hứng.
Nghĩ tới đây, Lạc Tang hỏi Mục Mộc: ” Mục Mộc, em xác định là em muốn sinh nhóc con này sao? “.
Mục Mộc liếc Lạc Tang một cái, nhẹ nhàng vỗ lên mặt y một phát: ” Anh vẫn còn hoài nghi ý của tôi sao? Tôi đã nói sinh nó ra thì sẽ sinh “.
” Em đừng nóng giận, anh chỉ muốn xác nhận cho chắc chắn “. Lạc Tang sợ làm Mục Mộc mất hứng nên liền giải thích: ” Anh muốn nói chuyện này cho cha biết, ông vẫn tưởng rằng em đã phá thai rồi “.
Mục Mộc không sao cả: ” Có thể “.
Lạc Tang thấy Mục Mộc không có biểu hiện gì nên biết ý hắn không muốn đi, cũng không có miễn cưỡng hắn, một người đi thăm Văn Sâm Đặc Tư.
Mục Mộc nhìn thời gian còn sớm, vì thế không vội đi nấu cơm tối mà lại kéo đàn viôlông ở trong kho, kéo toàn bộ nhạc khúc mà mình từng biết, có cảm giác giống như cần phải nhìn vào bản nhạc thì mới kéo được, Mục Mộc không có bản nhạc nên chỉ có thể dựa theo làn điệu ở trong trí nhớ mình mà kéo đàn nhưng luôn cảm thấy sai.
Mục Mộc cảm thấy buồn bực, liền cất viôlông vào trong hộp sau đó uể oải nằm ở trên giường ngẩn người, tay không tự chủ sờ vào bụng của mình, lại bắt đầu nghĩ đến sự xuất hiện của triệu chứng mang thai của mình vào hôm nay.
Sau này triệu chứng sẽ càng nghiêm trọng hơn sao? Mục Mộc cau mày suy nghĩ, bắt đầu ngẫm nghĩ đến những triệu chứng sẽ xuất hiện khi người phụ nữ mang thai.
Nôn nghén, hắn đã có triệu chứng này rồi.
Thích ăn đồ chua, hắn còn chưa bị.
Còn gì nữa không? Sẽ béo ra? Mục Mộc cũng không chắc chắn lắm, hắn chưa từng quan tâm đến chuyện mang thai này, đương nhiên là không biết gì rồi, bởi vì không biết cho nên bắt đầu tưởng tượng theo hướng kỳ dị, tưởng tượng rằng cái thai mà mình đang mang là một thú nhân báo đen con, cũng chính là quái vật nhỏ, có khi quái vật nhỏ này mọc móng vuốt sau đó sẽ cào bụng hắn cũng không chừng?
Mục Mộc tưởng tượng tới đây liền cảm thấy sợ hãi nhưng ngẫm kỹ lại thì thấy nơi này có rất nhiều đàn ông sau khi sinh quái vật nhỏ ra mà cũng không gặp phải chuyện gì thì hắn cũng sẽ không có chuyện gì mới đúng, dù sao quái vật nhỏ cũng là đứa bé, hẳn sẽ không thương tổn đến mẹ của mình.
Mẹ…
Mục Mộc lại bị suy nghĩ lung tung của chính mình làm cho mắc ói, có phần không thể nào tiếp chấp nhận được chính mình đang đóng vai trò là người mẹ mà còn là mẹ của quái vật nữa chứ.
Không biết đến khi quái vật nhỏ này được sinh ra rồi thì sau đó có quấn lấy hắn không? Nếu như nó cứ quấn lấy hắn thì nên làm thế nào đây? Một cước đá bay đi? Không được, làm như vậy không được tốt lắm, thét lên vài tiếng doạ nó là được rồi.
Mục Mộc nghĩ mình không phải là ” mẹ ” thật sự nên không thể có gọi là ” Tình thương của mẹ ” được.
Mục Mộc liền cứ nghĩ ngợi lung tung đến chạng vạng, sau đó đứng dậy đi nấu cơm, chờ đến khi nấu xong cơm mà Lạc Tang vẫn chưa về, Mục Mộc cũng không thèm để ý tới, một mình dọn đồ ăn ra bàn nhỏ ở bên ngoài kho rồi ngồi ăn.
Nếu như trời không mưa thì bữa ăn này liền được bày ở bên ngoài, không cần phải ngồi ở trong kho chật chội, cũng may ngôi nhà nhỏ mà Lạc Tang dựng cho Mục Mộc đã sắp hoàn thành, khoảng chừng qua hai ngày nữa thì hai người có thể chuyển qua đó ở được rồi.
Mục Mộc một mình ngồi ăn cơm ở ruộng, ngoại trừ chỗ hắn thỉnh thoảng lập lòe ánh lửa ra thì những nơi khác đều tối đen như mực, bởi vì đêm nay không có trăng.
Mục Mộc không thích ban đêm tối thui như thế này, cái gì cũng không nhìn thấy, luôn tạo cho hắn có một loại cảm giác cô độc tịch mịch dường như trên thế giới này chỉ còn lại một mình mình, hắn không khỏi chờ đợi Lạc Tang sẽ nhanh chóng trở về, bằng không thì hắn sẽ cảm thấy vô cùng trống rỗng.
Mục Mộc mới vừa xuất hiện sự trông mong thì Lạc Tang đã trở về, lúc đầu Mục Mộc chỉ nhìn thấy được tròng mắt màu vàng sậm phát ra u quang của y, thời điểm từ đàng xa đi lại liền giống như một con đom đóm vàng, bay lượn trong bóng đêm âm u, từ xa đến gần, sẽ làm cho người ta sẽ nảy sinh cảm giác an tâm.
Chờ cho Lạc Tang đến gần, Mục Mộc mới phát giác sắc mặt của y không vui, trên người tỏa ra luồng khí tức đau buồn.
Mục Mộc đặt bát cơm xuống, dò hỏi Lạc Tang: ” Cha anh ra sao rồi? “
” Không tốt “. Lạc Tang đi tới ngồi đối diện với Mục Mộc, ánh lửa chiếu rọi khuôn mặt của y, ảm đạm mù mịt: ” Tóc ông ấy đã bạc trắng “.
Mục Mộc sửng sốt, đôi đũa trong tay bị rơi một chiếc xuống bàn: ” Là sao? Ông ấy có tóc trắng sao? “.
Mục Mộc nhớ tới trước đây Văn Sâm Đặc Tư đã từng phát hiện mình có một sợi tóc bạc liền tỏ vẻ giống như là trời sập tới nơi vậy, nguyên cả ngày đều y hệt như koala mà bám dính ở trên người Lạc Lâm.
” Là mái tóc trắng phau “. Lạc Tang cau mày: ” Sáng nay phụ thân anh dẫn ông về nhà nhưng cha anh vẫn cứ khóc mãi, mặc kệ phụ thân anh dỗ hết mọi cách nhưng vẫn không nín, đã vậy ngủ cũng ngủ không được, phụ thân anh chợt nhớ đến từ hôm qua tới hôm nay cha cũng chưa từng ăn cái gì liền đi nhà bếp nấu thức ăn cho cha nhưng đến khi bưng cháo đi vào phòng thì tóc cha anh đã bạc trắng hết cả “.
Mục Mộc lăng lăng nghe, hắn cũng biết khi tinh thần của con người bị căng thẳng quá mức làm cho da đầu không được hỗ trợ đầy đủ, do đó dẫn đến sắc tố quy định màu tóc đen không còn nữa, chuyện ly kỳ như thế này cũng không phải chỉ có ở trong tiểu thuyết mà trong lịch sử xác thực cũng có việc này, chẳng hạn như Ngũ Tử Tư, còn ở trong thực tế thì Mục Mộc là lần đầu tiên nghe thấy.
Văn Sâm Đặc Tư thậm chí lại khổ sở đến mức này.
Mục Mộc nắm chặt chiếc đũa, trong lòng nhất thời có chút khó chịu, cũng có chút hối hận về thái độ cư xử tồi tệ của mình với ông ấy tại lúc trước.
Văn Sâm Đặc Tư bây giờ thành ra như vậy cũng không phải chỉ vì mỗi Hi Nhĩ mà cũng có khả năng liên quan phần lớn đến hắn nữa.
Lạc Tang buồn bã tiếp tục: ” Lúc anh qua thì cha anh vẫn đang khóc, đôi mắt sưng húp đến mức không mở ra được, anh và phụ thân rất lo lắng nếu như ông ấy vẫn cứ khóc không ngừng thế này thì đôi mắt có thể sẽ bị mù, vì vậy anh nhanh chóng nói cho cha biết em không có phá thai thì tâm trạng của ông ấy mới đỡ hơn một ít, sau đó phụ thân anh đành cố ép ông ấy ăn vào một chút rồi dụ ông ấy đi ngủ “.
Mục Mộc trầm mặc ngồi nghe, tâm tình càng thêm khó chịu, Lạc Tang nhìn chăm chú vào hắn, sau đó khẩn cầu Mục Mộc: ” Ngày mai em có thể đi cùng với anh tới thăm cha anh một chút được không? Anh xin em đó, ngoại trừ đứa bé này thì anh không biết còn có thứ gì có thể làm cho ông ấy phấn chấn lại nữa “.
Mục Mộc chỉ do dự trong vài giây, liền gật đầu đồng ý.
Dù sao hắn cũng đã quyết định sinh nhóc con này ra, coi như hiện tại không gặp Văn Sâm Đặc Tư thì sau này cũng phải gặp mặt, huống hồ bây giờ Văn Sâm Đặc Tư rất cần được an ủi.
Văn Sâm Đặc Tư đúng là đã từng gài bẫy hắn nhưng cũng đã đối xử với hắn rất tốt, không quên là được rồi.
Lạc Tang thấy Mục Mộc đồng ý, vui mừng cầm lấy tay Mục Mộc: ” Cảm ơn “.
“… Không cần “. Mục Mộc cúi đầu xuống, không khỏi chột dạ.
Đêm đó, Mục Mộc không ngủ được mà Lạc Tang cũng giống vậy, hai người mặt đối mặt nằm nghiêng, tay Lạc Tang khoác qua hông Mục Mộc, con mắt của y chớp một cái.
Con mắt trái của Lạc Tang đã gần lành rồi, qua một đoạn thời gian nữa là có thể tháo băng gạc xuống mà đeo cái bịt mắt, còn tình trạng tê liệt từ phần mặt bên trái xuống tới vai trái cuả y cũng đang dần dần giảm bớt, chỉ có điều tốc độ rất chậm, mà tai trái cũng có thể nghe được một chút thanh âm rồi.
Giống như Lạc Tang đã suy đoán, phải đợi cho chất độc còn sót lại ở trong cơ thể y được bài trừ hết dư thì thần kinh bị ảnh hưởng từ đó mới từ từ được khôi phục lại, chỉ là Hi Nhĩ và Văn Sâm Đặc Tư đã quá nôn nóng.
Mục Mộc nhìn vào con mắt màu vàng sậm của Lạc Tang, lại nghĩ đến Hi Nhĩ đang sống chết không rõ, đến Văn Sâm Đặc Tư chỉ trong một đêm liền đầu bạc, nghĩ đến mình tự dưng đi tới nơi dị thế này thì cảm thấy cuộc sống thực sự là biến đổi thất thường.
Mục Mộc bỗng cảm thấy, đời người quả là ngắn ngủi mấy chục năm, có thể còn sống đã là không dễ dàng gì rồi, hắn cần gì phải luôn sống trong oán hận chứ? Lùi lại một bước mà nghĩ, hắn xuyên qua đến là một thế giới thú nhân coi như có trật tự, mà không phải là thế giới dị chủng khắp nơi đẫm máu. Lùi lại thêm bước nữa mà nghĩ, hắn là được Lạc Tang cứu chứ không phải bị con dã thú kia ăn thịt. Lùi lại tới thời điểm khởi đầu, nếu như hắn không xuyên qua thì có thể hắn đã bị xe tải kia đụng chết ở tại lối đi bộ rồi.
Cho nên hắn vẫn còn có thể sống kỳ thực đã coi như là hạnh phúc lắm rồi? Nghĩ như thế là vì lạc quan hay là muốn thôi miên chính mình?
Mặc kệ là như thế nào thì tâm của Mục Mộc cũng đã rộng mở hơn nhiều, tâm tình tiêu cực đối với Văn Sâm Đặc Tư và Hi Nhĩ cũng đều theo nước thủy triều mà rút đi hết rồi, dù sao mọi người đều là những người đã từng chịu đựng rất nhiều cực khổ rồi, cần gì phải so đo quá mức chứ?
Ngày mai, thời điểm đi gặp Văn Sâm Đặc Tư thì thái độ cần phải tốt một chút mới được. Mục Mộc nghĩ như vậy, sau đó sáp lại gần hôn lên môi Lạc Tang một cái.
” Ngủ ngon “.
Tâm tình của Lạc Tang đang u buồn liền vơi đi mấy phần: ” Ngủ ngon “.
Mục Mộc nhắm hai mắt lại, sau đó lại mở ra, rồi hôn lên môi Lạc Tang thêm một cái nữa: ” Còn có, cảm ơn “.
Lạc Tang ngây ngốc, có chút mơ hồ: ” Cám ơn cái gì? “.
” Cám ơn anh đã cứu tôi ở trong rừng rậm trung tâm “. Mục Mộc nghiêm túc nói, sau khi tâm tư rộng mở, thì chỉ còn lại có yêu.
Ánh mắt Lạc Tang nhu hòa, hé môi mĩm cười, ôm chặt lấy Mục Mộc: ” Đồ ngốc, hẳn là anh nên cám ơn em đã xuất hiện ở nơi đó “.
Hai trái tim đều cảm thấy ấm áp, giống như đang ở vào mùa xuân vậy.
” Lạnh không? “.
” Không lạnh. Ngủ đi, ngày mai đến thăm cha anh “.
” Ừm “.
” Ừm “.
Rốt cục có thể nằm ngủ thoải mái rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.