Văn Sâm Đặc Tư cười mỉm từ bậc thang đứng lên, vẫy tay với Lạc Tang và Mục Mộc: ” Ở bên ngoài chơi có vui không? “.
Lạc Tang chở Mục Mộc đi vào trong sân, sau đó ngồi xổm người xuống để hắn trèo xuống, y biến trở về hình người hỏi Văn Sâm Đặc Tư: ” Cha, sao người lại tới đây? “.
Văn Sâm Đặc Tư giơ bao quần áo nhỏ ở phía sau lưng lên: ” Cha bỏ nhà đi, tìm các con để nương tựa “.
Lạc Tang hết chỗ nói rồi: ” Đã bao nhiêu tuổi rồi mà người còn bỏ nhà trốn đi “.
” Thế nào? Không hoan nghênh? “. Văn Sâm Đặc Tư không vui lấy ngón tay chọ vào cánh tay của Lạc Tang: ” Một tay của cha đã từng dọn phân và dọn nước tiểu để nuôi con trong mười lăm năm, bây giờ đến ở nhờ nhà của con trong vài ngày thì con liền không vui sao? “.
” Không phải “. Trong lòng của Lạc Tang biết đại khái vì sao mà Văn Sâm Đặc Tư ầm ĩ rời khỏi nhà, đoán chừng là vì chuyện của mình nên mới cãi vả với phụ thân.
Lạc Tang cẩn thận xem xét gương mặt của Văn Sâm Đặc Tư, nửa bên mặt trái của ông ấy hầu như đều bị gao phủ bởi băng gạc, không thấy rõ thương thế ra sao, bên phải khóe miệng vẫn là bầm đen, ước chừng không đến mười ngày hoặc nửa tháng thì không tiêu tan được, hơn nữa, mặc dù vẻ mặt của Văn Sâm Đặc Tư vẫn cười tươi rạng rỡ nhưng vẫn không thể che giấu được sắc mặt đang tiều tụy của ông ấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-chi-tien-nam-nhan-2/1713128/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.