Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71
Chương sau
“Ngươi định làm gì?” Bàng Đốn tò mò đi theo sau Sophie, anh vừa nhìn thấy tiểu khảm đặc này một người rời khỏi doanh địa, đi sâu về phía cánh đồng tuyết, vì thế không kiềm được liền đi theo. Sophie liếc mắt nhìn cái đuôi theo phía sau. “Tìm RWAR tảng nguyên.” Sophie ngắn gọn nói, dù sao cậu cũng đang nhàn rỗi, không bằng tìm chút việc làm. Loại chuyện này, cậu không làm, Tắc Vạn cùng Gia Á cũng làm, bằng không hiện tại đang rảnh, giải quyết cho xong. “Đó là cái gì vậy?” Bàng Đốn cũng không hiểu rõ lắm. “Ngươi đi hỏi Tắc Vạn sẽ biết.” Sophie lười giải thích với người không liên quan. “Ngươi với ca từ đâu tới? Sao tóc có màu đen, mắt cũng màu đen a?” Khảm đặc như vậy rất hiếm thấy, ít ra đến giờ anh vẫn chưa gặp qua. “Ta phải cưỡi thú, ngươi còn muốn tiếp tục theo sao?” Xác định cụ thể phương hướng và khoảng cách, Sophie tính toán xuất phát, đương nhiên, khoảng cách xa như vậy không thể đi bộ rồi. Bàng Đốn phát hiện Sophie rất thú vị, bộ dạng nhỏ bé ra vẻ đại nhân, lông mi khẽ nhếch lên làm người ta liên tưởng tới một chú mèo con cao ngạo. “Đương nhiên! Ngươi là khảm đặc, ta không thể để ngươi đi một mình.” Bàng Đốn nói đương nhiên. Sophie biết tên Bàng Đốn chỉ số thông minh không có gì đáng nói kia đang nghĩ cái gì, trợn mắt liếc anh một cái, lại là một tên lỗ đạt đầu óc chứa đầy suy nghĩ khí khái nam tử, Sophie hướng lên không trung huýt một tiếng. Một con Mã Khắc Đa to lớn bay tới, xung quanh nỗi lên một trận cuồng phong, Sophie bước lên lưng nó, quay đầu lại mỉm cười với Bàng Đốn. “Ngươi muốn đi thì cứ việc! Bất quá có thể theo kịp thì hãy nói.” Sophie vỗ đầu Mã Khắc Đa. “Xuất phát!” Mã Khắc Đa lao vút lên không trung, tốc độ cực nhanh, Bàng Đốn còn chưa kịp kinh ngạc đã phát hiện ra mình bị bỏ rất xa. “Khiêu khích a!” Đây rõ ràng là khiêu khích! Trong nháy mắt Bàng Đốn không hiểu đây là tư vị gì, trước kia làm người thừa kế tộc trưởng, anh lọt vào không ít mắt xanh của các khảm đặc, bởi vậy mà thường xuyên giác đấu, nhưng bị khảm đặc khiêu khích đến giờ vẫn là lần đầu tiên trong đời a! “Nếu ta không để ngươi kiến thức một chút lợi hại của bá khắc lí thú nhân, ta sẽ không gọi là Bàng Đốn!” Nhanh chóng hóa về hình thú, một con mãnh thú màu xanh biển cực lớn, trên người có lớp giáp như cá xấu, bá khắc lí thú nhân thuộc loài lưỡng cư, nổi danh với hai hệ năng lượng lôi và điện, trong biển họ là sát thủ nguy hiểm nhất, trên đất liền vẫn vô cùng nguy hiểm, được xưng là phi thú thiểm điện. (thiểm điện = tia chớp) Đi theo hương vị kì lạ của Sophie, Bàng Đốn thẳng một đường tìm kiếm, tốc độ giống như di hình đổi ảnh dùng mắt thường khó có thể nhìn thấy. Một tiếng rống rung trời làm Sophie chú ý, cúi đầu lập tức nhìn thấy một con dã thú lam sắc đang lắc lắc trên mặt đất thị uy với cậu. Vừa nhìn thấy dạng thú ngu xuẩn màu lam này, đại khái chắc là tên Bàng Đốn kia. Sophie nhàn nhạt cười, quả nhiên là dã thú, chỉ như vậy đã bị kích thích, xem ra dạng thú nhân trầm ổn như Tắc Vạn thực hiếm thấy. Sophie đứng trên đỉnh núi tuyết, độ ấm nơi này so với dưới chân núi còn thấp hơn nhiều, lấy một chút dầu máy trong túi ra trút vào miệng. Còn chưa uống xong đã nhìn thấy một bóng dáng màu lam ở tít phía trước, trong nháy mắt đột ngột xuất hiện trước mặt. “Thế nào! Mau hơn ngươi đi.” Bàng Đốn kiêu ngạo hất cằm, anh chưa bao giờ thua trong các cuộc giác đấu tốc độ a! Sophie liếc mắt nhìn Bàng Đốn, không cho là đúng thản nhiên mở miệng. “Thắng một khảm đặc đã làm ngươi vui sướng vậy sao? Xem ra mục tiêu của ngươi cũng chỉ có thể nhỏ bé như vậy mà thôi.” “……………..” Một dao đăm thẳng vào tim làm Bàng Đốn khó chịu, đúng thôi, anh làm gì phải so đo với một khảm đặc a! “Thiết! Ta chỉ lo lắng ngươi gặp nguy hiểm nên mới theo ngươi thôi.” Bàng Đốn không chịu mất khí thế giải thích. “Đi chung với ta, người gặp nguy hiểm chính là ngươi.” Sophie nâng tay, một dòng điện quang nhè nhẹ phát ra rung động xẹt thành những tia lửa. “Năng lượng thuộc tính điện?” Bàng Đốn kinh ngạc, khảm đặc này sao lại có năng lực của lỗ đạt bộ lạc Ba Tắc Tư? “Uy.” Sophie quay đầu lại nhìn Bàng Đốn đang ngơ ngác. “Ngươi muốn đi theo ta, hay ở lại đây làm tượng điêu khắc.” Bàng Đốn hoàn hồn, phát hiện Sophie đã tiếp tục đi về trước vội vàng đuổi theo. Khóe môi Sophie khẽ nhếch, tên đại ngốc này chơi đùa rất hảo. Sophie đi tới một khoảng đất trống, căn cứ biểu hiện phóng xạ thì nó nằm dưới lòng đất độ 5m, nếu có sẵn sức lao động miễn phí, cậu cũng lười tự mình hoạt động. “Uy, nô độn (đồ ngốc),đào chỗ này.” Sophie dùng giọng điệu như đang sai khiến nô lệ chỉ Bàng Đốn. “Sao ta phải đào?” Bàng Đốn vô cùng tức tối, anh là tộc trưởng bộ lạc Ba Tắc Tư mị lực vạn nhân mê, sao lại có lúc bị khảm đặc đối xử tồi tệ thế này a! “Còn có, ta không phải nô độn, ta gọi là Bàng Đốn!” “Ngươi không đào, chẳng lẽ ta đào sao? Đây là cung cách lỗ đạt đối xử với khảm đặc sao?” Sophie cười châm biếm. Biểu tình Bàng Đốn vô cùng rối rắm, hai tay siết chặt sau đó lại buông lỏng. “Ta làm là được rồi đi!” Ai bảo trời đất bao la khảm đặc là lớn nhất chứ! Bàng Đốn hóa thân thú, vẻ mặt khóc lóc thảm thiết, bắt đầu nhận mệnh làm cu li, Sophie nhàn nhã ở một bên hất cằm sai khiến. Anh vì cái gì mà lưu lạc đến bước này a, chẳng lẽ mị lực lỗ đạt giảm xuống trầm trọng như vậy? Thẳng đến khi đụng vào một tảng đá cứng màu đen, Bàng Đốn mới ngừng lại, đây là cái gì a? Trong một mảnh tuyết trắng xóa, màu đen có vẻ phá lệ chói mắt. “Nô độn, tránh ra một chút.” Sophie khoát tay đi tới trên tảng đá. “Ta phải phá nó, mời ngươi đi xa chỗ này một chút, bằng không phát sinh cái gì ngoài ý muốn ta không phụ trách.” Sophie nhún vai cười, làm Bàng Đốn hận tới nghiến răng nghiến lợi. Tuy không hiểu phá là gì, nhưng chỉ cần đi chung với Sophie kia nhất định là chuyện rất khủng bố! Hừ! Bàng Đốn lui qua một bên, nhìn Sophie lục lọi gì đó trong túi của mình, miệng còn lẩm bẩm. “Độ dày hai thước, mật độ 50. 73g/cm^3.” Sophie biết không thể dùng vụ khí laser, chỉ có thể chọn phương pháp nguyên thủy nhất, bom. Nhưng âm thanh rất lớn có thể dẫn tới tuyết lở. Dùng bom xích lực đi, loại này là phát minh mới của hệ ngân hà, sử dụng cũng thuận tiện, không có phóng xạ, âm thanh cũng khá nhỏ, chính là hôm nay cậu không đem theo thiết bị điều khiển, ân……Sophie liếc mắt nhìn Bàng Đốn đang đứng gần bên cạnh, có a! “Uy, nô độn!” Sophie hô một tiếng. “Ta gọi là Bàng Đốn!” “Ngươi không phải nói tốc độ mình rất nhanh sao, đợi lát nữa ta buông thứ này ra, ngươi liền ôm ta chạy thật xa, có thể làm được không?” Sophie hỏi. “Sao ta phải ôm ngươi chạy?” Bế cậu ta, chẳng phải là đòi kết hôn sao, anh không cần rước một con cọp về nhà đâu! “Tiếc thật, vừa nãy không biết ai dõng dạc luôn miệng nói sẽ bảo vệ ta.” Sophie thở dài. “Quên đi, để một khảm đặc như ta bị nổ chết ở đây tốt lắm.” Sophie tùy ý khoát tay, bộ dạng không quan tâm. Bàng Đốn cắn răng đến phát ra tiếng khanh khách, chưa từng thấy khảm đặc nào xấu xa như vậy a! Khắp thiên hạ khảm đặc đều đáng yêu mê người, sao lại có một người đáng sợ thế này! “Được rồi được rồi! Ta biết rồi! Ta ôm ngươi, chỉ cần chạy thật xa là được đi!” Bàng Đốn giơ tay đầu hàng. Sophie nhìn bộ dáng của Bàng Đốn, nhịn không được bật cười, thật sự là rất ngốc, ngu ngốc…..ngu ngốc……đáng yêu thật mà….. Sophie bật kích nổ, Bàng Đốn lập tức ôm lấy Sophie nháy mắt di chuyển tới vài trăm mét phía xa. Có chút tiếng động truyền tới, đám tuyết xung quanh có hơi xung động một chút , nhưng cũng không xuất hiện tuyết lở. “Ngươi có thể buông ta ra.” Sophie thấy Bàng Đốn nhìn mình chằm chằm đến phát ngốc, nhắc nhở nói. Bàng Đốn cảm thấy Sophie rất lạnh, gần như không có độ ấm. Thân hình nhỏ bé nằm gọn trong lòng ngực anh, thân thể cứng ngắc như được bọc thép. “Ngươi nhìn ta làm gì!” Sophie vỗ mặt Bàng Đốn. “Ngươi không khỏe à, sao người lại lạnh như vậy?” Bàng Đốn nhịn không được hỏi. Lời vừa nói ra, gương mặt nhỏ nhắn của Sophie lập tức trở nên lạnh lùng. Cậu ta dĩ nhiên rất lạnh, ngươi thấy có người máy nào ấm không! “Thả ta xuống!” Sophie bình tĩnh nói. “Nga.” Bàng Đốn nhìn sắc mặt Sophie có vẻ không vui, biết chính mình đại khái nói sai chạm vào tối kị của tổ tông rồi. Sophie đi về phía cái động Bàng Đốn đào lúc nãy, quả nhiên tảng đá bị nổ tung, để lộ đường hầm bên dưới. Sophie nhảy vào, Bàng Đốn thấy vậy cũng vội vàng đuổi theo. Sophie mở đèn pin, quả nhiên thấy một hàng tượng điêu khắc, lúc trước hai lần đều là Tắc Vạn và Gia Á đi nên cậu cũng chưa tận mắt nhìn thấy, chỉ nghe Gia Á kể lại. Sophie quét mắt một vòng, phát hiện một tức tượng điêu khắc dã thú bằng đá, loại dã thú này, không phải tên ngốc đi theo sau cậu sao! “Đây là nơi nào?” Bàng Đốn bị cảnh tượng trước mắt chấn kinh, đây là bức tượng 24 loại dã thú được Thần Sáng chọn lựa a. “Đây là thành lũy ngầm của ta, ta phải phá hủy cả đại lục Thụy Bá, ngươi tin không.” Sophie cười cười. “A?” Cái gì chứ? Bàng Đốn choáng váng. “Đừng có a nữa, đi thôi.” Sophie đi thẳng một đường, dựa theo Gia Á mô tả tiến vào tế đàn, những bức họa này cũng từng nghe Gia Á nói tới. “Thuốc màu trên những bức tranh này thật đặc biệt.” Sophie quét hình một lần, phát hiện chúng được dùng thuốc màu để vẽ, Sophie muốn gỡ xuống một chút đem về nghiên cứu, chính là hai bên hành lang đều có nước, bức tranh ở tận bên kia ao, muốn lấy chỉ có một cách là bơi qua. Cả người cậu đều là mạch điện không thể xuống nước, hơn nữa màu nước ở đây khá đục, không biết có độc hay không, hay sinh vật gì kì quái, vì thế… ánh mắt lại chiếu lên người Bàng Đốn. “Uy, ngươi lại muốn làm gì a!” Bàng Đốn đã bắt đầu sợ hãi với ánh mắt Sophie mỗi khi nhìn mình. “Ta muốn biết nước này có độc hay không?” Sophie nói. Bàng Đốn cúi người đi qua, ngửi ngửi một chút. “Không có độc, chỉ là nước thôi.” Bạn đang âSâu không?â âÃnâ¦..â Bà ng Äá»n cảm nháºn má»t chút, bá khắc lý là sinh váºt sá»ng trong nÆ°á»c nên rất mẫn cảm vá»i nÆ°á»c. âRất sâu, ná»i liá»n vá»i mạch nÆ°á»c ngầm.â âNgÆ°Æ¡i biết bÆ¡i không?â Sophie há»i tiếp. âNgÆ°Æ¡i rá»t cuá»c muá»n là m gì? Nói thẳng Äi.â Cứ há»i từng câu từng câu nhÆ° váºy lại cà ng khủng bá» hÆ¡n. Sophie chá» và o bức há»a. âTa muá»n lấy má»t Ãt thuá»c mà u trên bức tranh, ngÆ°Æ¡i giúp ta lấy.â âTa không Äi thì sao?â âÄá» ta chết Äuá»i tá»t lắm.â ââ¦â¦â¦â¦â¦..â Bà ng Äá»n ủ rÅ©, nháºn má»nh xuá»ng nÆ°á»c, bÆ¡i tá»i Äá»i diá»n lấy má»t Ãt thuá»c mà u sau Äó gói lại kỹ lưỡng, bÆ¡i vá». âMá»nh khá» a.â Bà ng Äá»n ÄÆ°a bá»c thuá»c mà u cho Sophie Äang Äứng trên bá», vừa Äá»nh leo lên thì cảm giác có thứ gì Äó bắt lấy chân mình. âDÆ°á»i nÆ°á»c có gì Äó!â Bà ng Äá»n nhanh chóng hóa thú, lặn xuá»ng nÆ°á»c, ánh mắt xanh biếc má» ra trong là n nÆ°á»c phát ra ám quang, tất cả má»i thứ xung quanh Äá»u cá» gắng lẩn trá»n khá»i luá»ng sáng Äó, nhÆ°ng chá» có má»t Äám sinh váºt vá» giÆ°Æ¡ng nanh múa vuá»t, chÃnh là nó túm lấy chân mình kéo xuá»ng. âNô Äá»n! Nô Äá»n ngÆ°Æ¡i không sao chứ?â Sophie á» trên bá» cá» gắng gá»i xuá»ng mặt nÆ°á»c, cáºu biết nhÆ° váºy rất ngá»c, âm thanh cÄn bản không thá» chui xuá»ng nÆ°á»c. ChÃnh là Bà ng Äá»n hóa thú biến và o trong nÆ°á»c, sau Äó không còn tiếng Äá»ng nà o nữa, trong lòng cáºu cÅ©ng bắt Äầu khẩn trÆ°Æ¡ng. Cáºu không nên bảo Bà ng Äá»n Äi lấy thuá»c mà u, nếu xảy ra chuyá»n gì không phải tá»i lá»i Äá»u do cáºu sao? Äá» ngá»c kia cÅ©ng không vô dụng nhÆ° váºy chứâ¦â¦ Sophie tháºt sá»± rất sợ nÆ°á»c, bá»i vì cáºu không có khả nÄng chá»ng thấm nÆ°á»c, má»t khi nÆ°á»c trà n và o cÆ¡ thá» sẽ dẫn tá»i tê liá»t toà n há» thá»ng. âLà m sao bây giá» aâ¦â¦tên Äại ngu ngá»c kiaâ¦â¦â Sophie vừa má»i chuẩn bá» dùng máy Äá»nh vá» sóng âm kiá»m tra, má»t con cá»± thú mà u lam liá»n từ trong nÆ°á»c nhảy ra, trên móng vuá»t có má»t sinh váºt nhÆ° bạch tuá»t. âLà má»t con má»ch chÆ°Æ¡ng á» thá»i viá»
n cá», không ngá» lại thấy nó trong nà y, tháºt sá»± thần kỳ, ta lần Äầu tiên thấy nhiá»u nhÆ° váºy.â Bá» dạng Bà ng Äá»n vô cùng hÆ°ng phấn, còn Äang nói không ngừng chợt nhìn thấy Sophie cau mà y. âNgÆ°Æ¡i?â Bà ng Äá»n chợt nháºn raâ¦â¦ âNgÆ°Æ¡i lo lắng cho ta à !â Bà ng Äá»n vô cùng kinh ngạc, Äúng váºy, cái biá»u tình phức tạp trên mặt Sophie kia không phải lo lắng thì là gì! Tiá»u ác ma Sophie lại lo lắng cho anh. âCó quá»· má»i lo cho ngÆ°Æ¡i.â Sophie ảo não, vá» sau cáºu còn lo lắng cho tên ngá»c nà y thì cáºu má»i chÃnh là Äá» ngá»c! âLấy Äược rá»i! Chạy thôi!â Sophie bá»±c bá»i vá» lấy RWAR, không quay Äầu lại chạy nhÆ° Äiên ra ngoà i, sau Äó má»i quay Äầu lại cÆ°á»i khanh khách vá»i Bà ng Äá»n. âTa nói nà y nô Äá»n, ta lấy cái nà y Äi nÆ¡i nà y sẽ sụp xuá»ng Äất, ngÆ°Æ¡i còn không chá»u chạy sao?â Mặt Äất rung Äá»ng, Äất Äá bắt Äầu rá»t xuá»ng , má»t phút Äáºp lên ngÆ°á»i Bà ng Äá»n. âÄáng chết! Sophie, ngÆ°Æ¡i là Äá» tiá»u ác ma!â
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71
Chương sau