Chương trước
Chương sau
Lại nói tiếp, hai tên pháp thánh bị Tiểu Hắc ăn thật sự rất xui xẻo, lúc ấy hai người chạy trốn bốn phía, thật vất vả mới tìm được  thuyền lớn của Dược tề sư công hội, mà đến khi bọn họ tìm được, không sai biệt lắm cũng đã tinh bì lực tẫn, hơn nữa, hai người này cũng không phải tìm đến cùng lúc mà là từng người một…
Ngay từ đầu nhìn thấy bọn họ, Duy Nhĩ Phúc còn rất lo lắng, chỉ có thể dùng Khoa Duy Kỳ uy hiếp bọn họ, lại không nghĩ đối phương vừa mới đáp xuống, Tiểu Hắc liền một hơi nuốt bọn họ vào bụng!
Sau khi nuốt người đầu tiên, Tiểu Hắc còn khó chịu một đoạn thời gian, sau khi nuốt người thứ hai, lại uể oải hai ngày, nhưng hiện tại cũng không sao.
Tiểu Hắc lập tức nhảy vào trong ngực Lục Vũ, Lục Vũ xem xét nó một vòng từ trên xuống dưới, nhìn thấy đối phương không có việc gì mới yên lòng, nhưng Tiểu Hắc lại thật cẩn thận mà nhìn hắn, sau đó đột nhiên duỗi ra hai chân trước ngắn ngủn mà khoa tay múa chân, vừa khoa tay múa chân vừa kêu a a nha nha.
Lúc mới bắt đầu Lục Vũ còn không hiểu, nhưng suy nghĩ trong chốc lát, Tiểu Hắc khoa tay múa chân, chẳng lẽ sợ hắn trách cứ đối phương ăn người sao?
Nếu là Tiểu Hắc trước kia thấy người liền chảy nước miếng, nói không chừng nghe được tin tức này Lục Vũ sẽ cảm thấy kinh dị, nhưng hiện tại Tiểu Hắc rất thông minh, cũng không tùy tiện ăn người, hắn đương nhiên sẽ không trách cứ đối phương trong khi đối phương lại lập công.
Sau khi hai người nói chuyện với nhóm người Duy Nhĩ Phúc, coi như cũng biết mấy ngày này đã xảy ra chuyện gì, đồng thời, Duy Nhĩ Phúc cũng thắc mắc: “Lâm Tái, Thần Tử của Thần Thú điện, chính là ngươi đi?”
“Lão sư, đúng vậy.” Lâm Tái mở miệng, hắn đã biến thân trước mặt mọi người, lúc này cũng không cần phải nói dối làm gì.
“Trách không được!” Duy Nhĩ Phúc mở miệng, nếu Lâm Tái thật sự chỉ là nam nhân mà Thần Tử coi trọng, thì Thần Thú điện không thể nào đem những phương pháp luyện chế dược tề thần bí đưa cho hắn dễ dàng như vậy, nhưng nếu Lâm Tái là Thần Tử, thì mọi chuyện đều có lời giải đáp rồi: “Ngươi là Thần Tử của Thần Thú điện, có được phương pháp luyện chế dược tề thần kỳ như vậy, còn có thể giải trừ loại độc tố kỳ lạ… Thật sự toàn thân đều là bảo bối a!”
Lâm Tái đột nhiên cảm thấy trên người ngứa ngứa, rồng tại Tu Chân Giới toàn thân đều là bảo bói, mỗi lần hắn nhìn thấy trong đan phổ yêu cầu luyện chế đan dược cần có máu rồng thịt rồng liền cảm thấy không thoải mái, mà hiện tại, tại sao hắn lại cảm thấy Duy Nhĩ Phúc đang muốn giải phẫu mình nhỉ?
Người của Ma pháp sư công hội, chết không còn một mống, ngược lại khiến cho đoạn đường kế tiếp của đám người Lâm Tái thuận buồm xuôi gió.
Thuyền lớn vượt sóng mà đi, thỉnh thoảng cũng gặp phải gió lốc, nhưng không có nguy hiểm gì, khiến Lâm Tái tương đối buồn bực chính là, rõ ràng Lục Vũ đã nói thích mình, nhưng đối phương lại cả ngày mang theo Tiểu Hắc mà không nguyện ý nói chuyện cùng mình.
Lục Vũ luôn mang theo Tiểu Hắc là có nguyên nhân — hắn phát hiện Tiểu Hắc càng ngày càng thông minh.
Nghĩ đến Thôn Phệ Thú biết nói chuyện trong Hệ thống vị diện giao dịch, hắn cũng có chút mong đợi với Tiểu Hắc, đồng thời, bắt đầu dạy Tiểu Hắc nói chuyện. Mà Tiểu Hắc, cũng không cô phụ kỳ vọng của hắn, sau khi hắn dạy rất nhiều từ, nó đã có thể nói một ít từ đơn giản! Nhưng mà, phỏng chừng là nguyên nhân thân thể, nên thanh âm vẫn không thể phát ra, cho nên Tiểu Hắc cũng không nói được bao nhiêu.
“Tại sao ngươi lại dạy nó nói chuyện?” Lâm Tái trở về, nhìn thấy Lục Vũ đang một lần lại một lần dạy Tiểu Hắc đối diện nói chuyện, nhịn không được mở miệng.
“Chẳng lẽ ngươi không muốn nghe Tiểu Hắc nói chuyện sao? Ta đã hỏi thăm rồi, chỉ cần Tiểu Hắc đạt tới thánh cấp liền có thể phát ra phần lớn thanh âm, chỉ cần đạt tới thần cấp liền có thể tự nhiên nói chuyện, còn có thể học tập nhiều loại ngôn ngữ khác nhau.” Lục Vũ mở miệng, người hắn hỏi, chính là mẹ của Tiểu Hắc.
Lại nói tiếp, Thôn Phệ thú có thiên phú dị bẩm, Tiểu Hắc còn nhỏ như vậy đã rất thông minh, nghe nói mẹ của Tiểu Hắc có thể nói vô số loại ngôn ngữ.
“Vậy đợi khi nào nó đạt tới thánh cấp rồi chậm rãi dạy.” Lâm Tái mở miệng, hắn cùng Lục Vũ vừa mới xác định quan hệ, không thể dành nhiều thời gian hơn một chút để bồi dưỡng tình cảm sao?
“Tiểu Hắc còn không biết khi nào có thể đạt tới thánh cấp đâu.” Lục Vũ mở miệng, cho Tiểu Hắc ăn không ít thứ tốt, thậm chí còn ăn hai thánh cấp ma pháp sư, nhưng lại không có hiện tượng thăng cấp gì, có lẽ là chưa tiêu hóa xong… Lại nói tiếp, Tiểu Hắc có thể nuốt hai thánh cấp ma pháp sư kia, thật sự là may mắn của nó, nếu không phải đối phương đã tinh bì lực tẫn lại không có phòng bị, chỉ sợ chịu thiệt vẫn là Tiểu Hắc.
“Ba ba!” Một thanh âm đột nhiên xuất hiện, Lâm Tái cúi đầu, liền nhìn thấy Tiểu Hắc mở to cặp mắt tròn vo nhìn mình.
“Ngươi, ngươi…” Lâm Tái vừa khiếp sợ vừa kinh hỉ mà nhìn về phía Lục Vũ: “Ngươi dạy nó gọi ta là ba ba sao?” Hắn đột nhiên cảm thấy, để Lục Vũ dạy Tiểu Hắc nói chuyện cũng không có gì không tốt, ba ba… Tiểu Hắc gọi hắn là ba ba! Lục Vũ lại nuôi Tiểu Hắc như con, nếu hắn là ba ba…
Có lẽ muốn Lâm Tái cao hứng hơn một ít, sau khi Tiểu Hắc kêu hắn là ba ba, liền quay đầu nhìn về phía Lục Vũ: “Ma ma!”
Lục Vũ hóa đá, hắn dạy Tiểu Hắc không ít, nhưng thật ra không có dạy Tiểu Hắc hai chữ ba ba ma ma này, chỉ dạy Tiểu Hắc gọi Lục Vũ Lâm Tái, nhưng hiện tại, tại sao Tiểu Hắc có thể vô sự tự thông như vậy?
Hơn nữa, nếu gọi là ba ba ma ma, dựa vào cái gì hắn là ma ma còn Lâm Tái là ba ba chứ?
“Lục Vũ, ngươi…” Lâm Tái đột nhiên cảm thấy, bầu trời thật trong xanh, hoa cỏ thật tươi tốt, thế giới thật xinh đẹp… Tuy rằng hiện giờ hắn đang đứng trong khoang thuyền không lớn lắm, hắn cũng hiểu được bốn phía quanh mình vô cùng trống trải: “Ngươi chậm rãi dạy Tiểu Hắc nói chuyện đi, cứ từ từ, không cần vội, con nít phải dạy dỗ nhiều một chút.”
Lục Vũ rất muốn nói mình không có dạy mấy thứ này, nhưng nhìn thấy vẻ mặt tươi cười ngây ngô của Lâm Tái, lại nói không nên lời: “Con nít phải dạy dỗ nhiều một chút…” Kêu Lâm Tái là ba ba cũng không sao, ít nhất cũng phải kêu mình là “Cha” a! Lục Vũ đột nhiên có chút hối hận, trước kia bởi vì cảm thấy mẹ Tiểu Hắc vẫn còn đó nên hắn không dạy Tiểu Hắc kêu mình là ba ba a!
Lâm Tái vô cùng cao hứng, nhìn Tiểu Hắc vô cùng thuận mắt, mình bị một con ma thú kêu ba ba cũng không để ý chút nào, dù sao bản thân hắn cũng không phải nhân loại! Nghĩ như vậy, Lâm Tái vô cùng hòa ái mà nhìn về phía Tiểu Hắc: “Tiểu Hắc, kêu thêm một lần nữa nào.”
Tiểu Hắc biết kêu ba ba ma ma, đó là bởi vì lúc trước Kha Đức Nhạc luôn lặp lại chữ “ba ba” trước mặt Thiến Thiến, còn Caroline luôn lặp lại chữ “ma ma” trước mặt Thiến Thiến, nó liền có một ít khái niệm tương ứng. Hiện tại, nhìn thấy Lâm Tái sau khi đuợc mình kêu một tiếng “ba ba” liền cao hứng như thế, cũng không nhìn mình không vừa mắt nữa, lúc này nó vô cùng đắc ý kêu lên: “Ba ba! Ba ba!”
“Tiểu Hắc thực ngoan!” Lâm Tái đột nhiên hiểu được, tại sao Kha Đức Nhạc yêu thương Thiến Thiến luôn gây phiền toái như vậy, hiện tại, cho dù Tiểu Hắc thực phiền toái ăn thực nhiều, hắn cũng nhìn đối phương vô cùng thuận mắt.
“Ba ba!” Tiểu Hắc rất thích ý mà lấy lòng Lâm Tái, cho đến hiện tại, nó vẫn có chấp niệm với “Thân thể” Lâm Tái, thật muốn cắn xuống một miếng thịt trên người Lâm Tái mà ăn a…
“Ai!” Lâm Tái lớn tiếng mà lên tiếng, nhìn thấy sắc mặt rối rắm của Lục Vũ hắn càng thêm đắc ý, đột nhiên cúi đầu hôn một cái lên mặt Lục Vũ, sau đó liền không quay đầu lại mà chạy ra ngoài: “Ta ra ngoài hóng gió một chút!”
Hóng gió? Rõ ràng là sợ mình nổi giận nên chạy đi? Lục Vũ nghiến răng nghiến lợi, lại phát hiện, Lâm Tái tiếp xúc như vậy, hắn cũng không chán ghét…
Quả nhiên, thói quen thật đáng sợ…
Chờ Lâm Tái đi xa, Lục Vũ cũng lấy lại tinh thần, sau đó bắt lấy Tiểu Hắc: “Không được gọi ma ma! Phải gọi là cha! Gọi ta là cha!” Về phần ba ba… Nếu Lâm Tái thích cái xưng hô này như thế, thì cứ vậy đi…
“Đích đích?” Tiểu Hắc nhìn về phía Lâm Tái, ba ba ma ma rất dễ phát âm, cha là cái gì chứ? Còn có, chẳng lẽ Lục Vũ không phải là ma ma của nó sao? Rõ ràng thời điểm nó còn trong trứng, cũng cảm giác được khí tức của Lục Vũ…
Lục Vũ dạy thật lâu, Tiểu Hắc nghe lời mà không gọi hắn là ma ma nữa, đồng thời, bởi vì cha quá khó phát âm, Tiểu Hắc liền không gọi hắn, dù sao bọn họ cả ngày ở cùng một chỗ, cũng không cần xưng hô gì.
Mặc dù Tiểu Hắc không gọi hắn, nhưng lại đặc biệt thích kêu Lâm Tái là “Ba ba”, bởi vì mỗi lần nó kêu một câu, Lâm Tái sẽ lấy ra một viên tinh hạch cho nó ăn, có một lần, Lâm Tái mang theo Tiểu Hắc một buoir chiều, ai ngờ nó kêu ba ba cả buổi, may là nhẫn không gian của Lâm Tái có lượng lớn tinh hạch, Tiểu Hắc cũng không kén chọn cấp bậc tinh hạch, nhưng Lâm Tái vẫn cảm thấy có chút chịu không nổi…
“Lâm Tái! Lục Vũ không tồi a!” Duy Nhĩ Phúc nhìn bộ dáng đệ tử của mình càng ngày càng hạnh phúc, liền thấm thía mà mở miệng.
Chiến đấu lúc trước, Lục Vũ dám nhảy xuống biển, sau đó lại dẫn dụ ma thú thần cấp rời đi, hắn cũng nhìn đối phương bằng cặp mắt khác xưa, hiện tại, đối phương cũng dạy con cũng không tồi… Khụ khụ!
“Đúng vậy đúng vậy!” Lâm Tái vô cùng đồng ý, gần đây hắn đã có thể thường xuyên nắm tay, thường xuyên hôn má, hắn cảm thấy mọi thứ cung quanh vô cùng tốt đẹp.
Trên thuyền vui vẻ hòa hợp, rốt cục, bọn họ thấy được bờ biển.
Lần này, dựa theo đánh dấu trên hải đồ, trước mắt hẳn là Maya đại lục, chứ không phải là một hòn đảo nhỏ, rốt cục bọn họ cũng tới đích!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.