“Hughes, ma thú của ngươi… Rốt cuộc là gì vậy?” Lâm Tái tò mò hỏi, hoàn toàn không biết.
Kể từ khi phượng hoàng phá xác, hắn rất mong chờ ma thú của Lục Vũ, nhưng hiện tại mà xem, tuy rằng rất đáng yêu, nhưng tại sao hắn hoàn toàn không nhìn ra chủng loại của đối phương?
“Không biết, dù sao cứ gọi Tiểu Hắc là được rồi.” Lục Vũ xách Thôn Phệ thú Tiểu Hắc lên ôm vào lòng, sau đó đối phương hướng vào trong lòng hắn, vừa cọ cọ, vừa kêu “Ác ác”.
Khóe miệng Lục Vũ co rút, động tác này… Nếu không xác định đối phương không phải nhân loại, hắn khẳng định sẽ cho rằng tiểu tử này muốn đùa giỡn hắn! Bất quá, vật nhỏ này cọ cọ trong ngực mình, cảm thấy thực đáng yêu.
“Ha, nó muốn uống sữa sao? Lúc trước Lâm Tái… Được rồi, ngươi không có sữa.” Caroline nói đến một nửa, sáng suốt mà dừng lại, bởi vì hai người đối diện, sắc mặt đều khá khó coi.
Bất quá, Caroline nói rất đúng, Caroline vừa nói thế, Lục Vũ lập tức nhớ lại lời dặn của Thôn Phệ thú thành niên kia, Thôn Phệ thú không phải rất ham ăn sao? Mà trong ngực của hắn, hình như có một túi tinh thạch ma thú đi?
Đem con Thôn Phệ thú đang đeo dính lấy áo của mình ném vào nôi, sau đó Lục Vũ lấy ra tinh hạch trong áo, quả nhiên, nhãn tình Thôn Phệ thú sáng lên, cầm một viên liền “Rột rột” mà ăn.
“Thật dễ nuôi…” Caroline lại một lần nữa nhớ tới Lâm Tái lúc nhỏ: “Khi còn bé Lâm Tái cũng không có dễ nuôi như vậy nha, ta đút cho nó một miếng thịt, nó còn không thèm đếm xỉa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-chi-thanh-than-lo-con-duong-tro-thanh-than/1575894/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.