Chương trước
Chương sau
Vì thế Hàn Chưởng gật đầu, sau đó Thụy Tư liền thở phào.

Và bạn học Hàn Chưởng cứ ngây ngốc đem cả đời của mình bán đi như vậy, sau đó bạn học Thụy Tư cũng ngây ngốc nghĩ rằng cuối cùng mình cũng nhận được sự đồng ý của giống cái.

Nỗi lo lớn nhất trong lòng đã được giải tỏa, Thụy Tự không thấy bất an nữa. Nhìn lướt qua quang cảnh hoang tàn xung quanh, bỗng nhiên nhớ ra mình vẫn chưa hỏi chuyện xảy ra giữa Hàn Chưởng và con hồng mãng kia. Nghĩ nghĩ, hắn vẫn quyết định không hỏi, không có việc gì là tốt rồi, chuyện khiến người ta kinh hồn bạt vía như vậy nên xảy ra một lần thôi, không nên có lần hai.

Phút chốc hóa thành hắc lang to lớn, Thụy Tư hú lên một tiếng, cúi đầu nhìn về phía Hàn Chưởng.

Hàn Chưởng hiểu đối phương đang nhắc đến lúc phải đi rồi, vừa định chạy về phía trước thì lại do dự dừng chân, chạy về phía hồng xà đã bị phanh thây tàn nhẫn, lại ngẩng đầu hét về phía Thụy Tư: "Này, mang thứ này đi cùng đi!"

Vừa rồi con rắn này tạo cho y không ít "bất ngờ", kiên trì đuổi giết y không ngừng suốt vài phút, cắn mạnh một cái suýt chút nữa là cắn chết y. Mặc dù cuối cùng y vẫn tránh thoát được, nhưng quần áo trên người đã bị xé rách một mảng lớn, ngay cả da cũng bị trầy xước mấy chỗ.

May mà y thông minh, tìm cơ hội chui vào một cái hang, mà con hồng mãng này vừa mới nuốt xác của một con chim miệng rộng không hiểu sao lại thấy trong rừng, bụng to quá không thể chui vào được, nửa thân mình bị kẹt ở cửa hang, lúc này y mới giữ được cái mạng nhỏ.

Trải nghiệm bi thảm suýt chút nữa nằm trong bụng rắn cùng với tình huống trước khi tới thế giới này cũng suýt chút nữa bị sinh vật giống rắn cùng một kích thước quấn chết, mức độ chán ghét sinh vật bò sát là rắn của bạn học Hàn Chưởng đã đạt mức cao nhất. Không ăn thịt uống máu lũ này đúng thật là có lỗi với bản thân!

Nhưng nghĩ lại lần chạy trốn bi thảm này, y vẫn rất oán niệm. Nếu mà ở hiện đại, trên người có nhiều công cụ vũ khí như vậy, y còn bị một con rắn đuổi giết chật vật tới vậy sao!

Haiz, thật nhớ cái ba lô đáng yêu của y cùng với một quả lựu đạn không biết đã biến mất lúc nào.......

Khi Hàn Chưởng đang rối rắm một mình, Thụy Tư đã lôi con hồng mãng chết không toàn thây lên móng vuốt của mình, bỏ đi nội tạng trong bụng khiến người ta buồn nôn, toàn bộ phần thịt khác đều có thể mang đi.

Đuôi sói màu đen khỏe mạnh cuốn một cái, cả người Hàn Chưởng đã bị quấn lấy đưa lên cổ sói. Một lát sau, một con hắc lang to lớn bay lên không trung, trên cổ còn có một chấm đen đen không biết là gì.........



Có lẽ do tâm trạng của Thụy Tư khá tốt, cho nên bước chân cũng cực kỳ nhẹ nhàng. Tóm lại, lần này trở về hang động lúc trước cũng không tốn nhiều thời gian như lúc đi.

Ném miếng thịt đỏ hỏn xiên trên móng vuốt xuống một chỗ, sau đó cẩn thận nằm úp sấp xuống, Thụy Tư nhẹ giọng nói: "A Chưởng, tới rồi."

Hàn Chưởng nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên, thấy hang động mới nhìn thấy sáng nay, ngoan ngoãn trượt xuống theo da lông mềm mại trên cổ Thụy Tư.

Ngay khi Hàn Chưởng rơi xuống, chiếc đuôi lớn phủ đầy lông tơ màu đen cũng đỡ dưới chân y, có tấm thảm lông tự nhiên này, Hàn Chưởng đáp đất rất vững vàng.

"Hô!" Thở dài một hơi, Hàn Chưởng duỗi người, sơ ý chạm vào động vào cánh tay bị rách áo, ngay cả da cũng bị trầy, nhất thời: "Shhhh -----"

Thụy Tư mới vừa biến thành hình người nghe được tiếng hít khí lập tức đi tới, kéo cánh tay của y qua: "Sao?"

Nhìn những vệt máu đông đỏ sẫm trên làn da trắng, động tác của Thụy Tư khựng lại, lập tức hiểu miếng vải trong người mình từ đâu mà có.

Lách qua cánh tay bị thường, Thụy Tư bế Hàn Chưởng lên khom người đi vào trong động.

"Này, ngươi làm gì đấy! Thả ta xuống mau! Thả xuống!" Bị bế lên khiến Hàn Chưởng lập tức luống cuống, vốn chưa phát hiện ra ý đồ của con sói này đối với mình, nếu lớp giấy dán tường đã bị chọc thủng, vậy cũng phải đề phòng người này một chút, tránh để đến lúc bị bán đi còn giúp người ta đếm tiền.

Thụy Tư không phản ứng lại lời hò hét của y, chỉ cẩn thận bế người để không chạm vào chỗ da bị thương. Đi vào chỗ nào đó trong hang động, Thụy Tư thả người trong lòng xuống, sau đó tự đi vào sâu trong hang.

Làm cái gì vậy....... Hàn Chưởng hơi buồn bực nhìn chằm chằm vào bóng lưng của đối phương, tò mò không biết sâu trong hang trông như thế nào.

Tiếc là thời này không có đèn điện công nghệ cao, cửa hang động khá tốt, ánh mặt trời cũng có thể chiếu vào được một chút, không đến mức không thấy rõ xung quanh. Nhưng vừa vào bên trong thì toàn màu đen, chỉ dựa vào ánh mắt nhân loại của Hàn Chưởng thì không nhìn thấy cái gì, chỉ có giống loài thú nhân thần kỳ này mới có thể nhìn đồ vật trong bóng tối thôi.

Cũng không biết Thụy Tư đang làm gì bên trong, dù sao chỉ nghe thấy tiếng lục lọi, sau đó thân ảnh Thụy Tư từ từ hiện ra trong bóng tối.

Mơ hồ nhìn thấy trong tay Thụy Tư đang cầm một loại cây gì đó, đi đến trước mặt Hàn Chưởng, lúc này y mới nhìn rõ loại cây đó chính là gốc nấm linh chi khá lớn.

Đờ mờ! Một cây nấm linh chi khá lớn! Nếu ở hiện đại thì bán được biết bao nhiêu là tiền!

Ánh mắt nhất thời sáng ngời, Hàn Chưởng không dám tin nhìn tay Thụy Tư đang duỗi ra, có cảm giác thụ sủng nhược kinh: "Đây...... là cho ta sao?"

"Ừm." Thụy Tư gật nhẹ, bỗng nhiên xé một miếng lớn thứ trong tay, sau đó cho vào miệng nhai.

"Ơ......" Hàn Chưởng sửng sốt, không phải nói cho y sao. Thôi vậy cũng được, còn hơn phân nửa sẽ thuộc về y.



Vừa nghĩ vậy xong, Thụy Tư đột nhiên há miệng, nhè miếng nấm linh chi đã nhai lên tay. Sau đó giữ lấy cánh tay của Hàn Chưởng, đắp lên chỗ bị thương trên cánh tay.

"A!" Kêu một tiếng sợ hãi, Hàn Chưởng bị cơn đau nhói bất thình lình nơi cánh tay dọa sợ, theo phản xạ muốn rụt về, lại bị Thụy Tư giữ chặt lấy. Sau đó một miếng da thú nhỏ thay thế bàn tay của Thụy Tư, tiếp theo là một sợi dây leo nhỏ quấn quanh cánh tay.

"......." Hàn Chưởng nhất thời cảm thấy cạn ngôn, mặc dù chỗ trầy da có hơi đau, nhưng không có nghiêm trọng tới mức này mà?

Con sói này coi mình như búp bê vậy, ngay cả trẻ con cũng không yếu ớt tới vậy đâu! Nhìn mà xem, một cây nấm linh chi lớn, da thú, cuối cùng còn lấy dây leo buộc lại, cũng không phải là đứt tay, cần gì phải phiền phức tới vậy. Rõ ràng chỉ bị thương nhẹ, còn ép y thành bộ dạng như sắp chết tới nơi.

Hơn nữa, dùng nấm linh chi để chữa trầy da........ Y có thể nói thật ra số mình cũng khá tốt không?

Buồn bực nhìn tay bị băng bó thành một cục, Hàn Chưởng thở dài.

Thụy Tư xoa xoa đầu y, để phần nấm linh chi còn lại sang một bên, đi tới cửa hang bắt đầu xử lý đống thịt rắn.

Tay phải Hàn Chưởng bị quấn thành cái bánh mì, cũng lười vận động cơ thể, thấy một nửa nấm linh chi đặt trên mặt đất, tự dưng ấm đầu bẻ một miếng nhỏ nhét vào miệng.

"........" Nhai nhẹ nhàng miếng nấm linh chi nhỏ trong miệng, Hàn Chưởng chống cằm mình, che đi khuôn mặt vốn đã méo mó của mình.

Trời má ơi! Thứ này là cho người ăn sao? Hoàng liên cũng không đắng tới mức này!

Nhớ tới vẻ mặt không đổi sắc của Thụy Tư khi bẻ một miếng lớn nấm linh chi cho vào miệng nhai, trong lòng Hàn Chưởng sinh ra sự ngưỡng mộ, trâu bò quá!

Nhổ miếng nấm linh chi đang nhai trong miệng ra, Hàn Chưởng chẹp chẹp miệng, linh dược bên trong nhiều như vậy quả thực không thích hợp để y nhai.......

Nhấm nháp qua mùi vị cực phẩm của nấm linh chi, ánh mắt Hàn Chưởng nhìn Thụy Tư luôn có một tầng kính nể. Lại nghĩ tới hắn nhét cái thứ có mùi vị kinh khủng như này vào miệng nhai nát chỉ để đắp lên vết thương cho mình, không biết sao lại bỗng cảm thấy có lỗi.

Lặng lẽ dịch thân mình ra tới cửa hang, Thụy Tư đã ở bên ngoài nhóm lửa, còn thịt rắn vốn đã bị rạch nát thì đã được làm sạch sẽ, chỉ còn lại lớp da rắn đỏ au bị ném ở một góc.

Hàn Chưởng không nói gì, lẳng lặng ngồi xuống cạnh đống lửa, từ cửa hang nhìn ra bên ngoài.

Bên ngoài vẫn là một cảnh hoang dã, nối liền với rừng rậm cách đó không xa, thi thoảng còn vang lên tiếng chim hót, khung cảnh mênh mông lại có chút hoang vắng. Ngay cả mặt trời màu cam cũng không chịu nổi bầu không khí ảm đạm như thế này, có vẻ đang dần lặn xuống.

Hóa ra đã qua một ngày rồi........ Hàn Chưởng nhìn phong cảnh hiu quạnh, ôm đầu gối vẫn thấy muộn sầu.

"A Chưởng." Giọng của Thụy Tư truyền tới bên tai, Hàn Chưởng nghe vậy quay đầu lại, bị khuôn mặt đen ghé sát vào mặt mình dọa sợ, nhất thời không kịp phản ứng, suýt chút nữa là ngã ngửa ra phía sau.



Thụy Tư tay mắt lanh lẹ đỡ lấy cơ thể của Hàn Chưởng, thuận tay kéo người vào trong lòng, trước khi Hàn Chưởng giãy giụa đã đưa tới một miếng thịt rắn mới nướng xong.

Quả nhiên là người lấy ăn làm đầu, ngửi thấy mùi thức ăn là bụng réo một tiếng, Hàn Chưởng vốn đang chuẩn bị phản kháng chỉ có thể ngoan ngoãn dừng lại, tận lực giữ khoảng cách với người đang ôm mình, nhưng có vẻ không thành công.

Giãy giụa trong chốc lát không có kết quả, Hàn Chưởng dứt khoát thôi vùng vẫy, không chút khách khí lấy thịt rắn nướng thơm ngào ngạt bắt đầu ăn. Còn cánh tay đang ôm ở phía sau hông mình, nếu đối phương không được một bước mà tiến một thước, vậy tạm thời bỏ qua.

Nhìn thấy giống cái trong lòng đang gặm thịt rắn mình mới nướng xong, tâm trạng của Thụy Tư nhất thời tốt lên không ít, tìm được mật rắn vốn đang để ở một bên cho lên nướng.

Ờm....... Nhìn thấy bộ phận bẩn bẩn màu đỏ kia, Hàn Chưởng ngừng gặm thịt lại, khóe miệng co rút. Y chỉ vào vật thể màu máu lớn hơn bình thường kia hỏi: "Đây là mật rắn hả?"

"Ừm." Thụy Tư đáp một câu, tiếp tục nướng thứ đó.

Hàn Chưởng không nói gì, mật rắn lớn như vậy....... Chậc, nhìn thôi đã thấy kinh khủng rồi, thế mà còn có người dám ăn.......

Nhún vai, muốn ăn hay không thì cũng không phải việc ở y, cứ tiếp tục ăn thịt của y thì hơn.

Không ngờ khi thịt trên tay còn lại một ít, Thụy Tư cũng đã nướng mật rắn xong.

"Ăn." Đây là lời Thụy Tư nói.

"........" Đây là Hàn Chưởng không nói lên lời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.