Hôm nay khi Chu Mộ Dư về nhà, đây là lần đầu tiên trong mấy này nay Úc Sương nghe thấy tiếng cũng không xuống lầu đợi gã.
Phòng khách trống trơn khiến cho người ta có cảm giác không quen. Chu Mộ Dư cởi áo khoác vắt lên sô pha, đi lên lầu vào phòng ngủ trước, Úc Sương không ở trong phòng. Gã nghĩ gì đó rồi xoay người đi đến căn phòng nhỏ bên cạnh, vừa đẩy cửa ra đầu tiên chưa thấy người đâu nên gã mới mở đèn lên, sau đó mới nhìn thấy một cái đầu bông xù lộ ra giữa khoảng trống giữa giường và ban công.
Chu Mộ Dư đi qua, nhìn thấy Úc Sương ôm đầu gối ngồi trước cửa sổ. Đối diện cửa sổ là cửa lớn nhà cũ, nếu có xe vào thì chắc chắn Úc Sương sẽ nhìn thấy.
Vừa nghe thấy tiếng động, Úc Sương không ngẩng đầu lên mà càng vùi đầu xuống sâu hơn, giấu kỹ giữa hai đầu gối.
"Làm sao vậy?" Chu Mộ Dư nghi hoặc, nâng tay sờ sờ sau gáy Úc Sương.
Úc Sương lắc đầu, không nói gì. Chu Mộ Dư nửa ngồi xổm xuống, bàn tay to lớn vuốt nhẹ gáy cậu: "Hửm?"
Úc Sương lặng lẽ co rúm người lại, sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu lên: "Ngài Chu..."
Mắt cậu hơi ửng đỏ, giọng cũng bị dính giọng mũi, nhìn vô cùng đáng thương. Chu Mộ Dư chú ý bên mặt kia của cậu có vết gì đó, đưa tay nâng cằm cậu lên mới nhìn thấy có hai vết xước, ở xương gò má một vết, ở má có một vết.
"Làm sao vậy?" Chu Mộ Dư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-san-cua-han/2647797/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.