Lúc Chu Mộ Dư đi ra khỏi phòng bệnh, sắc mặt gã có vẻ không tốt lắm.
Mẹ Chu vẫn không rõ vấn đề nằm ở đâu, than thở khóc lóc khuyên gã bỏ Úc Sương đi, nếu không truyền ra ngoài sẽ mất mặt cả nhà họ Chu. Chu Mộ Dư vẫn duy trì bộ mặt lạnh nhạt từ đầu đến cuối, thậm chí ngay cả một câu an ủi có lệ cũng không có. Mẹ Chu lại bắt đầu lên án gã lạnh lùng, nói bà nuôi gã lớn thế này cũng không hề dễ dàng.
Nói qua nói lại cũng chỉ là mấy lời đó, cuối cùng mẹ Chu mệt mỏi, Chu Mộ Dư cũng vậy.
Lúc gã vừa ra khỏi phòng bệnh, Úc Sương đang chờ ở ngoài hành lang.
"Sao không ngồi bên trong chờ?" Chu Mộ Dư dừng chân lại hỏi.
Úc Sương đuổi theo kịp, lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn: "Muốn nhanh được nhìn thấy ngài. Phu nhân thế nào?"
"Không có chuyện gì cả."
"Vậy là tốt rồi."
Chu Mộ Dư cúi đầu nhìn thoáng qua: "Bà ấy nói em như vậy, em còn quan tâm bà làm gì?"
Sắc mặt Úc Sương hơi ngưng lại, nụ cười ban nãy cũng biến mất: "Đây là hai việc khác nhau..."
Nhưng Chu Mộ Dư cũng không tiếp tục đề tài này, nói sang chuyện khác: "Tối nay có việc, tôi không về nữa."
Đây là lần đầu tiên trong khoảng thời gian này gã nói trước với Úc Sương rằng mình không về, Úc Sương cũng chưa kịp phản ứng lại, ngơ ngác nhìn một lúc mới nói: "Ồ, em biết rồi."
Chu Mộ Dư đến Ngân Cảng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-san-cua-han/2647783/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.