Một cái tát kia hoàn toàn khiến Úc Sương nhận ra bản chất lưu manh của Chu Mộ Dư.
Mấy ngày nay gã đã chiều chuộng vật nhỏ này không có giới hạn, sợ cậu ăn không ngon ngủ không yên sợ tâm trạng cậu không tốt, tất cả đều tùy cậu, còn cậu thì lại chạy ra ngoài chơi với mấy đứa con trai, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có.
Chu Mộ Dư càng nghĩ càng thấy tức giận, nhấc chân Úc Sương lên kéo cậu về phía mình.
"A!" Úc Sương sợ tới mức hét to: "Em sai rồi, em sai rồi, a..."
Những cái khác không cần bàn tới, nhận sai ngược lại rất thành thạo.
Chu Mộ Dư giận quá hóa cười, lại tát cậu thêm một cái: "Sai ở đâu?"
Cái tát này không dùng lực, nhưng lại đánh vào chỗ thịt mềm nhất. Da mặt Úc Sương vốn mỏng, cả người run rẩy vì xấu hổ. Chu Mộ Dư lại thấy thú vị, lại tiếp tục đánh thêm cái nữa.
"Ưm... đừng đánh mà..."
"Còn mắng tôi không?"
"Không mắng..."
"Có cho không?"
"Cho, cho chú, ưm..."
...
Úc Sương hỏi gì trả lời nấy, căn bản không cần hình thức ép buộc nào cả, chỉ cần hù dọa là cậu cũng đã mềm nhũn. Cuối cùng Chu Mộ Dư cũng hài lòng, vớt người lên ôm vào trong lồng ngực.
"Sớm nghe lời như vậy thì đã không bị đánh rồi."
Úc Sương run rẩy, ôm chặt lấy cổ Chu Mộ Dư, nhẹ nhàng thút thít, như vừa nén giận vừa làm nũng nói: "Trướng quá..."
Trên mặt cậu vẫn còn vệt nước mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-san-cua-han/2647751/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.