Chương trước
Chương sau
Chu Mộ Dư bị nóng nên tỉnh lại.

Vừa mở mắt ra nhìn thấy có người nằm bên cạnh, nhìn lại là Tưởng Văn Kha, lúc này trên trán Chu Mộ Dư nồi đầy gân xanh, suýt chút nữa xốc hết giường lên.

Phòng gã có khóa, bình thường ngay cả dì giúp việc cũng không dám tùy tiện ra vào. Nghĩ đến tối hôm qua bản thân cứ mê man cộng với hành động kỳ lạ của mẹ Chu, Chu Mộ Dư nhanh chóng nhận ra rốt cuộc là chuyện gì.

Phòng bị đủ kiểu, cuối cùng không ngờ lại bị người nhà tính kế.

Cảm giác bên cạnh có tiếng động, Tưởng Văn Kha cũng đã tỉnh, cô ta mở to mắt ngồi dậy, vô tội nói: "Anh Mộ Dư..."

Chu Mộ Dư lạnh lùng hỏi:"Chuyện gì?"

"Tối hôm qua anh uống nhiều, em cũng uống nhiều, anh... Á!"

Chu Mộ Dư lập tức bóp chặt cổ Tưởng Văn Kha đè xuống đầu giường, nghiêng người tới gần: "Đừng lấy cớ này dọa tôi, có say hay không bản thân tôi biết rõ, có làm hay không chính cô cũng rõ. Nói, rốt cuộc chuyện gì?"

Tưởng Văn Kha chưa từng nhìn thấy bộ dạng tàn nhẫn như vậy của Chu Mộ Dư, sợ tới mức vừa run rẩy vừa giãy giụa. Cánh tay của Chu Mộ Dư dùng lực rất mạnh, cô ta không thể thở nổi, bởi vì thiếu oxy nên mặt đỏ bừng: "Em... Khụ khụ khụ..."

"Mộ Dư!" Cửa phòng bị đẩy ra, mẹ Chu ăn mặc chỉnh tề, từ bên ngoài vội vàng tiến vào: "Dừng tay!"

Đi cùng với mẹ Chu còn có các bác với thím của Chu Mộ Dư, nhìn bọn họ tiến vào thế này, hiển nhiên là có sự chuẩn bị.

Chu Mộ Dư giận quá hóa cười, buông cổ Tưởng Văn Kha ra rồi hất sang một bên, mặc áo choàng tắm vào: "Mới sáng sớm, đây là có ý gì?"

"Con bình tĩnh trước đã." Mẹ Chu thấy sắc mặt gã không tốt, còn chưa mở miệng nói thì khí thế đã giảm đi một nửa: "Xảy ra chuyện này ai cũng không ngờ tới được, danh dự của phụ nữ quan trọng hơn, có gì chúng ta cứ từ từ nói."

"Xảy ra loại chuyện gì cơ?" Chu Mộ Dư đi tới, cúi đầu nhìn mẹ Chu, gằn từng tiếng hỏi: "Sao mẹ lại biết đã xảy ra chuyện gì?"

Bầu không khí trong phòng lạnh như đóng băng, mẹ Chu vô thức lùi lại một bước, nói lí nhí: "Các con đều lớn rồi, cô nam quả nữ ở chung một phòng, xảy ra chuyện gì cũng không hề bất ngờ. Mẹ nói dù sao con cũng là đàn ông, con phải phụ trách với Văn Kha.."

"Phụ trách," Chu Mộ Dư cười lạnh: "Con lên giường với từng ấy người, ai cũng muốn con phụ trách, vậy thì chẳng phải nhà họ Chu chúng ta thành trại thu nhận rồi sao?"

"Con, con nói bậy bạ gì đó! Văn Kha có thể giống với mấy đồ chơi thấp hèn đó được sao!"

Mẹ Chu tức giận đến nỗi mặt đỏ tai hồng, Chu Mộ Dư lại thờ ơ, quay đầu lại thản nhiên nhìn thoáng qua, nói: "Không giống sao, tôi thấy bản lĩnh bò giường này cũng không tệ lắm mà."



Nghe gã nói như vậy, Tưởng Văn Kha vừa xấu hổ vừa tức giận, cố nén không mở miệng cãi lại.

Chu Mộ Dư đi tới, nhặt quần áo trên mặt đất ném lên trên giường, nói: "Mặc quần áo vào, đừng có làm mất mặt ở đây."

Tưởng Văn Kha cầm lấy quần áo ôm vào trong ngực nhưng không mặc, ngược lại nhìn thoáng qua mẹ Chu.

"Mộ Dư." Mẹ Chu lại mở miệng: "Nhà họ Tưởng cũng là một gia tộc có máu mặt, chúng ta không thể ức hiếp con gái nhà người ta, không cho họ một lời giải thích được. Ba mẹ của Văn Kha cũng đang ở Ninh Thành, hay là chúng ta mời họ qua đây, sau đó ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, bàn bạc xem nên giải quyết chuyện này thế nào."

Từ góc độ của Tưởng Văn Kha có thể nhìn thấy rõ ràng biểu cảm của Chu Mộ Dư thay đổi, ánh mắt gã tối sầm lại, khóe môi lạnh lùng nhếch lên, sau một lúc lâu, gã mới lạnh lùng nói: "Được."

Thời gian còn sớm, mẹ Chu hẹn gặp ba mẹ Tưởng vào buổi trưa, Tưởng Văn Kha cũng không tiện đợi ở đây nữa liền chủ động nói về nhà nghỉ ngơi trước.

Chờ cô ta rời đi, mẹ Chu mới điều chỉnh lại cảm xúc của mình, chưa từ bỏ ý định hỏi: "Con với Văn Kha, tối hôm qua thật sự không có gì sao?"

Chu Mộ Dư lạnh lùng cười: "Con nói rồi, không cứng được với phụ nữ."

"Con..." Mẹ Chu cứng họng, khoát tay nói: "Mẹ thấy con chỉ đang muốn chọc tức mẹ thôi. Bỏ đi, từ nay về sau, chỉ cần hai đứa kết hôn, những cái khác không là vấn đề."

Chu Mộ Dư không nói nữa, cúi đầu gửi tin nhắn dặn dò trợ lý, sau đó nhấn vào hình đại diện wechat của Úc Sương.

Tối hôm qua vốn dĩ muốn nói mấy câu với cậu, kết quả chưa gửi đã ngủ thiếp đi, trên màn hình vẫn dừng lại ở đoạn hội thoại có con mèo nhỏ Úc Sương gửi qua.

Úc Sương hình như rất thích thú cưng, tất cả các biểu cảm đều là chó mèo, còn rất thích con chó ngốc kia của Chu Thư Dập. Trước đó Chu Mộ Dư chưa từng nuôi thú cưng, nhưng hiện tại bỗng nhiên nổi lên một suy nghĩ trong đầu, cảm thấy nuôi một con cho Úc Sương chơi cũng không tệ.

Lúc này Úc Sương chắc vẫn đang ngủ nướng, Chu Mộ Dư nghĩ nghĩ, buông điện thoại, chờ lát nữa gọi cho cậu sau.

Chu Mộ Dư đoán đúng, Úc Sương đúng là đang ngủ nướng.

Tối qua Chu Thư Dập nói hôm nay cậu nhóc sẽ ở nhà họ Chu, buổi sáng đến chỗ cậu sẽ không tiện, hơn nữa tối qua Chu Mộ Dư cũng không ở nhà, Úc Sương cứ thoải mái ngủ đến khi nào tự tỉnh.

Ánh mặt trời buổi sáng xuyên qua lớp rèm cửa mỏng chiếu vào phòng, chiếu lên chăn tạo nên một cảm giác ấm áp dễ chịu. Úc Sương bị chói mắt nên tỉnh lại, duỗi lưng một cái, chầm chậm đi xuống giường đi rửa mặt.

Dì giúp việc có để lại bữa sáng cho cậu, Úc Sương rửa mặt xong đi xuống lầu, bỏ cháo yến mạch đã trữ đông vào lò vi sóng, trong lúc chờ cháo phòng khách bỗng nhiên truyền đến tiếng bấm chuông cửa.

Kỳ quái, Chu Mộ Dư không ở nhà, vậy có thể là ai...

Úc Sương đi đến phòng khách, từ màn hình theo dõi nhìn thấy xe của Tưởng Văn Kha đang đứng trước cửa. Có vẻ cô ta cũng biết có người đang nhìn mình nên vươn tay trái ra khỏi cửa kính xe, đầu ngón tay còn buộc chiếc cà vạt Chu Mộ Dư đeo hôm qua.

Úc Sương do dự một chút, cuối cùng vẫn mở cửa.

Hai phút sau, Tưởng Văn Kha xuất hiện ở phòng khách.

Diễn xuất của cô ta cứ như mình là chủ nhân ngôi nhà, tiện tay ném chiếc cà vạt của Chu Mộ Dư lên trên sô pha, nói: "Tối qua Chu Mộ Dư làm rơi, tôi tiện mang sang cho anh ấy."

Úc Sương liếc mắt nhìn thoáng qua, nhìn cà vạt có nhiều nếp nhăn, không biết có gì mà cô ta phải đặc biệt mang tới đây.

Nhưng Úc Sương cũng không nói gì, chỉ yên lặng đứng một bên.

Tưởng Văn Kha nhìn xung quanh phòng khách, giống như chủ nhân đi kiểm tra lãnh địa của mình. Sau khi nhìn đủ rồi, cô ta mới rời ánh mắt đến người Úc Sương, hỏi: "Cậu theo anh ấy bao lâu rồi?"

Úc Sương bình tĩnh trả lời: "Hơn nửa năm."



"Nửa năm..." Mặt Tưởng Văn Kha lộ vẻ châm biếm: "Cũng đủ rồi nhỉ?"

Cô ta đi tới chỗ cậu, chiều cao 1m78 lại còn đi thêm giày cao gót hơn mười phân, đứng với Úc Sương cao hơn nửa cái đầu.

"Tôi đoán chắc cậu cũng rất luyến tiếc anh ấy, dù sao cũng không dễ tìm kim chủ vừa đẹp trai vừa có tiền." Tưởng Văn Kha hơi hơi cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống Úc Sương: "Nhưng anh ấy phải kết hôn, nếu cậu thông minh, thừa dịp trong thời gian này moi thêm chút tiền, sau đó cầm chặt đi tìm nhà khác đi, đừng đợi đến tận khi có người phải đuổi cậu."

Úc Sương cụp mắt, im lặng một lát, sau đó mới nói: "Ngài Chu không nói qua là muốn kết hôn."

Tưởng Văn Kha cười lạnh: "Cậu có thân phận gì, anh ấy có kết hôn hay không cũng phải nói với cậu sao?"

Lần này Úc Sương không nói nữa.

Tưởng Văn Kha diễu võ dương oai đủ rồi, trước khi rời đi còn hỏi: "Cậu không hỏi tối hôm qua chúng tôi làm gì sao?"

Úc Sương lắc đầu: "Không phải điều tôi nên hỏi."

"Cũng đúng, anh ấy cũng không chủ động nói cho cậu, xem ra cũng không coi cậu là gì cả." Tưởng Văn Kha cười cười, cúi người tới gần Úc Sương: "Nhưng tôi có thể nói cho cậu, tối hôm qua anh ấy rất lợi hại. Còn có... bộ dáng trên giường, vô cùng quyến rũ. À đúng rồi, trưa nay ba mẹ hai bên sẽ gặp mặt, có lẽ hôn lễ cũng không xa nữa đâu, đến lúc đó nếu cậu vẫn còn ở đây, hoan nghênh tới tham gia."

Nói xong cô ta liền phất tay rời đi, một mình Úc Sương đứng trong phòng khách trống trải, qua thật lâu chỉ nhẹ nhàng chớp mắt. —— cậu không bao giờ muốn biết Chu Mộ Dư ở trên giường với người khác như thế nào, như vậy chỉ làm cậu cảm thấy ghê tởm.

Điện thoại trong túi đột nhiên rung lên, Úc Sương lấy lại tinh thần, lấy điện thoại ra bắt máy: "Alo?"

"Úc Sương." Giọng của Chu Mộ Dư truyền từ trong điện thoại ra: "Dậy rồi à?"

"Ừm, dậy rồi."

"Bên này có chút việc chưa xử lý xong, trưa nay tôi sẽ không về. Muốn ăn gì thì bảo dì làm cho em." Chu Mộ Dư nói.

Trưa không trở về...Úc Sương nhớ đến câu nói cuối cùng của Tưởng Văn Kha, giọng hơi sa sút: "Ừm, được."

Chu Mộ Dư cảm nhận được cảm xúc của cậu, hỏi: "Sao vậy, không vui sao?"

"Không có." Úc Sương lắc đầu, cố gắng điều chỉnh lại giọng điệu như bình thường: "Ngủ lâu, chưa tỉnh hẳn."

"Không ai quản em lại ngủ nướng." Giọng nói của Chu Mộ Dư mang theo ý cười khó phát hiện: "Được rồi, nhớ ăn cơm."

"Ừm, em biết rồi. Tạm biệt chú."

Cúp điện thoại, Úc Sương đứng ngơ ngác nắm chặt điện thoại, sau đó yên lặng xoay người lên lầu.

Rốt cuộc Chu Mộ Dư cũng không nói cho cậu chuyện kết hôn, có lẽ giống Tưởng Văn Kha nói, cậu thực sự không hề quan trọng.

Úc Sương quay về phòng, ôm con gấu bông từ phòng Chu Mộ Dư đi sang phòng mình, sau đó quay người tìm kiếm, cầm tất cả những gì Chu Mộ Dư cho mình đặt cùng một chỗ. Làm xong hết, cậu bắt đầu mở sách tiếng Anh hôm qua mới học ra học từ đơn.

Dù cho có thế nào cũng không thể bỏ lơ chuyện của bản thân, đồ thuộc về cậu không thể thiếu dù chỉ một chút. Nếu Chu Mộ Dư cần cậu, cậu có thể tiếp tục làm một con chim hoàng yến ngoan ngoãn nghe lời, còn nếu Chu Mộ Dư không cần, cậu cũng có thể tiếp tục cuộc sống của mình.

Mới đấy đã đến trưa, Úc Sương thuộc xong hai trang từ đơn, buông sách ra, nhưng hình như lại nghe thấy dưới lầu có tiếng động. Ngay sau đó cửa phòng làm việc bị đẩy ra, một thân hình quen thuộc nhìn có vẻ vô cùng lo lắng vọt vào, ôm lấy cánh tay Úc Sương: "Đi theo tôi!"

Úc Sương không phản ứng lại: "Chờ, chờ một chút...Cậu, Thư Dập, chuyện gì..."



"Lên xe nói sau."

Chu Thư Dập kéo Úc Sương xuống lầu, không quên thuận tay lấy áo khoác với giày cho Úc Sương. Một chiếc xe hơi màu đen đã chờ ở cửa, Chu Thư Dập mở cửa xe, thẳng tay nhét người vào trong xe, sau đó cậu nhóc cũng ngồi lên, đóng cửa xe lại nói: "Đi!"

Úc Sương vất vả lắm mới ngồi thẳng lại được, cuối cùng cũng có cơ hội mở miệng hỏi: "Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?"

"Anh còn hỏi, " Chu Thư Dập bày ra bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Chú hai tôi gặp ba mẹ người ta rồi, anh còn tâm trạng học từ mới nữa sao?!"

"Gặp ba mẹ..."

Xem ra Tưởng Văn Kha nói thật.

Bộ dạng không hề lo lắng của cậu khiến Chu Thư Dập bực mình, cậu nhóc giữ lấy vai cậu, hỏi: "Cậu thật sự không sốt ruột sao?"

"Tôi, " Úc Sương há miệng, dời ánh mắt đi: "Chuyện này không phải chuyện tôi có thể quản."

Đương nhiên Úc Sương hy vọng có một quan hệ lâu dài ổn định, cho dù chỉ là bao nuôi cũng phải bao nuôi ổn định.

Nhưng mọi chuyện luôn không được như ý cậu, cậu muốn là một chuyện, còn sự thật lại là một chuyện khác.

"Sao anh biết anh không thể quản, anh không thích chú ấy sao, thích phải thì phải tranh thủ đi chứ."

Hôm nay Chu Thư Dập hung dữ khó hiểu, Úc Sương nhìn cậu nhóc, vừa hoang mang lại lo lắng: "Tôi..."

Tôi cái gì, cậu nói không nên lời.

Cuối cùng cậu vẫn lựa chọn im lặng, cúi đầu nhìn ngón tay mình.

Cảm xúc của Chu Thư Dập qua đi, một mình dỗi nửa ngày, sau đó lại vò đầu nói: "Bỏ đi, cứ coi như tôi xen vào việc của người khác vậy."

"Không phải... Xin lỗi."

"Không cần xin lỗi, tôi chỉ phụ trách đưa anh tới, còn làm thế nào thì tự anh quyết định."

Cuối cùng Úc Sương cũng không từ chối ý tốt của Chu Thư Dập, cụp mắt gật gật đầu: "Ừm, cảm ơn cậu."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.