Buổi chiều hôm sau, Chu Thư Dập đưa Đệ Đệ tới chơi.
Lần trước gặp Chu Thư Dập cùng Đệ Đệ vẫn đang là cuối mùa xuân, nhưng mới chớp mắt một cái đã tới mùa hè.
Chu Thư Dập mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, đứng cùng với Đệ Đệ lại càng giống anh em hơn. Cậu nhóc ngồi xổm dưới mái hiên nhà Chu Mộ Dư hóng mát, vừa trêu Đệ Đệ đang chơi với Úc Sương, vừa oán trách Chu Mộ Dư độc tài như thế nào.
"Nếu còn nhốt nữa chắc tôi tự kỷ luôn quá!"
Chu Thư Dập không khống chế được âm thanh của mình, Đệ Đệ nghĩ cậu nhóc đang hung dữ với Úc Sương nên nó cũng quay ra gâu gâu với cậu nhóc.
"Tao không hung dữ với anh ấy." Chu Thư Dập càng thêm tức giận: "Mày đúng là sói mắt trắng mà."
"Có thể là tiên sinh quên mất, chứ không phải cố ý phạt cậu lâu như vậy đâu..." Úc Sương không chắc lắm nói.
Chu Thư Dập hừ một tiếng: "Chú ấy chính là cố ý, chú ấy sợ tôi phá hư chuyện tốt của chú ấy."
Nói xong, ánh mắt Chu Thư Dập chuyển đến ngón áp út trên bàn tay trái Úc Sương, mất tự nhiên hỏi: "Anh thật sự nghĩ kỹ rồi sao?"
Úc Sương cụp mắt, gật gật đầu:"Ừm."
Cũng không phải cuộc hôn nhân phải thề non hẹn biển như trong phim, chỉ là theo nhu cầu thôi, không có gì cần nghĩ cả.
Sắc mặt Chu Thư Dập càng phức tạp, một lát sau, cậu nhóc thở dài, ra vẻ thoải mái hỏi: "Vậy có phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-san-cua-han/2647732/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.