Ngày giỗ của Đàm Luật Minh, trời cũng đổ cơn mưa nhỏ.
Dường như ông trời rất hiểu làm thế nào khiến người ta thấy cảnh thương tình, ngày này năm trước cũng vậy, thời tiết cũng vậy.
Khi Úc Sương cùng Chu Mộ Dư tới mộ, trước bia mộ của Đàm Luật Minh đã đặt đầy hoa.
Vẻ mặt của người trên ảnh chụp đen trắng vô cùng ấm áp, khí chất nho nhã, yên lặng nhìn chăm chú vào người đến thăm mình, ý cười trên khóe môi vẫn dịu dàng như khi còn sống.
Úc Sương đặt hoa xuống, hai mắt cũng chầm chậm ửng đỏ.
Chu Mộ Dư đứng bên cạnh Úc Sương, một tay cầm chiếc ô màu đen, một tay đặt trên vai Úc Sương, nhẹ nhàng an ủi cậu.
"Chú Đàm là một người rất tốt." Úc Sương ngẩng đầu nhìn về phía Chu Mộ Dư: "Chú ấy giúp đỡ viện mồ côi, sửa trường học, giúp rất nhiều người. Vì sao người tốt lại không thể sống lâu chứ..."
Đang nói, một giọt nước mắt rơi xuống khỏi hốc mắt cậu.
Úc Sương vẫn luôn có cảm giác áy náy với cái chết của Đàm Luật Minh, có cả cảm giác vô cùng tiếc nuối. Ở trong lòng cậu, Đàm Luật Minh là người không nên mất sớm như vậy.
Nhưng vận mệnh khó lường, Đàm Luật Minh lo lắng tất cả cho Úc Sương, nhưng lại không thể chi phối chuyện sống chết của mình.
Chu Mộ Dư ôm Úc Sương vào trong lòng, thấp giọng nói: "Đừng buồn, người đã chết rồi cũng không thể sống lại."
Cả hai im lặng một lát, Úc Sương hỏi: "Chú... Sao lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-san-cua-han/2647680/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.