Hà đột nhiên giận dữ nói những lời tổn thương, Thành cũng chỉ biết đứng im lặng, lục lại mấy câu mình vừa nói, xem có làm cô phật ý ở đâu hay không. Ánh mắt anh nhìn cô, dần trở nên khiếp sợ:
– Chẳng lẽ… em nhớ ra gì rồi sao?
Hà quay ngoắt lại:
– Tại sao anh lại sợ tôi nhớ ra?
– Anh…
– Tại vì anh biết rõ hai chúng ta có quan hệ không rõ ràng mà vẫn giấu giếm tiếp cận tôi. Anh thấy hổ thẹn sao?
– Phùng Minh Thành, tôi khuyên anh một câu nữa. Giữa hai chúng ta có bất cứ điều gì thì cũng chỉ là quá khứ. Cả hai chúng ta giờ đây đều có mối quan hệ riêng, có những trách nhiệm riêng. Tôi cũng không cần ai bù đắp gì cả, yêu không được đáp lại, chẳng qua chỉ là tìm không đúng người mà thôi. Tất cả đối với tôi đều là dĩ vãng. Đã là dĩ vãng thì nên quên đi.
Hà bình thản nói liền vài câu, trông khuôn mặt cô thật vô tình. Nhưng không ai hay, khi nhìn thấy đôi mắt thất vọng của người đối diện, trái tim cô lại nhói lên một chút. Hà dứt khoát quay đầu đi để tránh xa thứ có thể khiến cô chìm sâu vào cảm xúc tiêu cực ấy. Đằng sau lưng cô, giọng của Thành trầm đục như giếng cổ:
– Nếu anh không thể quên thì sao?
– Vậy thì để tôi quên đi được rồi.
Hà lướt qua Thành để ra khỏi phòng bệnh, mái tóc cô sượt qua đầu ngón tay đang muốn níu kéo của anh, đọng lại một chút ấm áp hư ảo.
Người xưa thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-qua-xuan-ha/2655610/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.