Chưa bao giờ Thành cảm thấy mình chật vật đến thế, cụ cười tươi rói hạnh phúc của Hà như kim chích, đâm từng nhát tàn nhẫn vào tim anh.
“Chắc anh ấy đối với cô rất tốt nhỉ?”
Hà ngượng ngùng gật đầu:
“Vâng, anh ấy là người bận rộn, nhưng ngày nào cũng dành thời gian cùng tôi chăm sóc con cái. Phụ nữ mà, có một người ở bên cạnh chia sẻ là hạnh phúc lắm rồi.”
“Ừ.” Thành cứ “ừ” mấy tiếng, không rõ đang tán đồng cái gì. “Cô cứ ở đây một lát, tôi đi tìm gọi bác sĩ.”
“Ơ kìa anh đừng đi.” Hà gọi với theo Thành, anh đi nhanh như chạy trốn. Cô nhìn đồng hồ một lần nữa, giờ mới 5 giờ sáng, làm gì có bác sĩ nào để cho anh gặp giờ này chứ?
Bóng dáng Thành đã mất hút sau cánh cửa, bỏ mặc Hà bó gối nghĩ ngợi. Cô quên hỏi tên anh mất rồi, Hà đập tay lên trán, buồn bực.
Điều Hà lo lắng cũng không sai. Sau khi rời khỏi phòng, Thành chạy một mạch đến trước cửa phòng của bác sĩ. Căn phòng đóng cửa im ỉm, anh mới đứng đực một chỗ, không biết nên đi đâu về đâu.
Thành chắc chắn rằng anh không nhận lầm, từ nụ cười lẫn giọng nói của cô gái kia đều giống hệt người trong trí nhớ. Nhưng cô không nhớ ra anh, mà có thể là mất trí nhớ. Suy đoán này làm Thành suy sụp, mất hoàn toàn phương hướng. Hà có thể căm giận, lảng tránh hoặc trách móc anh, ít ra anh còn tồn tại trong cuộc sống của cô. Giờ cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-qua-xuan-ha/2655589/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.