Đường Lâm Lang hoài nghi liếc mắt nhìn Cố Hạm Hạm, thấy vẻ mặt cô rất nghiêm túc, cũng không tiếp tục cản nữa, tùy ý phất tay “Được rồi, được rồi, em hát đi, hôm nay em là đại boss, em làm chủ”
Ngày đó, Cố Hạm Hạm cùng Bạc Tư Niên gặp nhau ở KTV cũng cùng nhau song ca bài hát này, so với giọng hát trầm ấm mê người của Bạc Tư Niên thì giọng ca của Cố Hạm Hạm nghe kém hơn hẳn. Mặc dù lúc đó không có ai cười nhạo cô, nhưng Cố Hạm Hạm cũng âm thầm nhớ kĩ chuyện này, trở về đến nhà lập tức luyện sống chết lại bài này
Nhưng không biết có tốt hơn không đây?
Cố Hạm Hạm dồn hết tập chung, tay nâng mic, giọng ca trong vắt từ từ được vang lên, truyền đến màng nhĩ của Đường Lâm Lang
“Em đi tìm anh trong thành phố xa lạ, đi tìm anh. Tưởng tượng thấy anh, nhưng không thấy, không cóanh em biết bao cô độc…”
Cố Hạm Hạm liếc mắt nhìn Đường Lâm lang
Đường Lâm Lang cười nhẹ, cùng khẩu hình miệng ủng hộ “Hát không tệ”
Cố Hạm Hạm nhún nhún vai, tiếp tục vừa cười vừa hát, bởi vì chỉ có một mình Đường Lâm Lang, cô càng thêm tự tin nhảy nhót, vẻ mặt lo lắng vì sợ bị mọi người chê cười cũng tiêu tán, cứ thế đem một bài hát bi thương biết thành hoan hỉ vui vẻ.
Lúc này Kiều Ngạn Đình đẩy cửa phòng đi vào, không khí lạnh bên ngoài bất ngờ ập vào phòng hát, mấy ngày này đã cuối thu, đặc biệt khi trời khuya, trời lạnh đủ khiến cho người ta sởn cả da gà
Đường Lâm Lang lúc này vẫn đang mặc trang phục dự liên hoan, lưng và cánh tay đều để trần, cô lập tức quát nhẹ “Ngạn Đình, anh mau đóng cửa lại…”
Cố Hạm Hạm vốn đang dẩu miệng hát say xưa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-qua-ki-uc/3260199/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.