Phải đợi đến cuối năm lớp chín, khi tôi đã bước qua tuổi mười sáu, hình bóng của anh em thằng Chửng mới bắt đầu nhạt dần trong những giấc mơ tôi .
Dĩ nhiên chúng tôi vẫn còn cặp kè với nhau như ba thằng tiểu quỷ và không ngừng lang thang phá làng phá xóm cũng như làm lắm trò ngốc nghếch khác. Nhưng lúc này, chui vào chùa nấp sau lưng tượng phật để chờ dịp đánh cắp oản xôi hoặc lẻn lên gác chuông nhà thờ giựt chuông "boong boong" rồi co giò vọt chạy đối với tôi không còn là những giây phút mơ mộng của riêng mình.
Đã có những buổi tôi lần mò ra bờ suối mà không có anh em thằng Chửng. Tôi ra suối chẳng để câu cá, cũng không lặn hụp. Tôi ngồi trên bãi cỏ bâng khuâng nhìn những chiếc lá khô chập chờn theo dòng nước, lòng miên man nghĩ tới tận đâu đâu . Đó là dạo chị Ngà về nhà ông tôi .
Mùa hè năm đó chưa kịp bắt đầu, dì Miên đã hớn hở thông báo với tôi nhân một chuyến về thăm nhà :
- Trường ơi ! Hè này bạn của dì về đây học thi chung với dì đó !
- Vậy hả !
Tôi đáp một cách hững hờ. Tôi biết dì báo tin đó với tôi không phải để chia sẻ niềm vui của dì. Hẳn dì sắp đòi hỏi tôi một chuyện gì đó. Quả nhiên, sau khi ngừng lại để lấy hơi, dì nhìn đăm đăm vào mắt tôi, khẽ giọng dặn :
- Có bạn của dì về ở, Trường bớt nghịch lại một chút nghen !
- Cháu có nghịch gì đâu ! - Tôi đáp, giọng tự ái .
Thấy tôi giận dỗi, dì Miên cười xòa :
- Thì dì chỉ nói thế thôi !
Vẫn chưa nguôi ấm ức, tôi "trả đũa" bằng cách giả bộ ngây thơ hỏi :
- Bạn trai hả dì ?
Dì Miên tròn mắt :
- Sao Trường hỏi kỳ vậy ? Ai dám rủ bạn trai về nhà học chung ! Đây là bạn gái ! - Rồi như chợt nhớ ra chuyện gì, dì nói như reo - Chị Ngà đó, Trường nhớ không ?
Tôi nhún vai :
- Bạn của dì, làm sao cháu biết được ?
Dì Miên nhìn tôi bằng ánh mắt ranh mãnh :
- Nhưng chị Ngà thì chắc Trường phải biết !
Vẻ quả quyết của dì khiến tôi ngạc nhiên. Nhưng sau một hồi đăm chiêu nghĩ ngợi, tôi vẫn không tài nào nhớ nổi chị Ngà là ai .
Nhìn vẻ mặt ngớ ngẩn của tôi, dì Miên mỉm cười :
- Nếu Trường không nhớ thì để dì nhắc lại cho ! Chị Ngà tức là cái chị nằm bên cạnh Trường trong chuyến đi cắm trại năm kia, tức là cái chị sau lần đó đã thề là...
Dì Miên nói chưa dứt câu, tôi đã hét lên một tiếng khủng khiếp, vội vàng bịt chặt hai tai và co giò phóng ra khỏi nhà như bị ma đuổi ...
Tôi chạy xa thật xa . Ngay cả khi giọng cười tinh quái của dì Miên đã rơi lại sau lưng, tôi vẫn không dừng bước. Tôi cũng chẳng biết tôi chạy đi đâu . Mặt nóng ran, rôi nhắm mắt phóng qua những bờ đất mấp mô chạy cắt ngang những khoảng ruộng trơ chân chạy ra . Một lát sau, tôi đã ngồi thở hổn hển bên bờ suối . Tiếng rì rào của hàng dương liễu và hơi gió mát thoảng lên từ lòng suối khiến lòng tôi dịu lại phần nào nhưng nỗi bứt rứt xốn xang vẫn không hề giảm bớt. Câu chuyện năm xưa tôi đã quên bẵng mất rồi, bây giờ dì Miên thình lình nhắc lại khiến tôi đâm xấu hổ chín người .
Cái sự cố "chết người" đó xảy ra vaò năm tôi học lớp bảy . Bấy giờ dì Miên đang học lớp mười ngoài trường tỉnh. Gần cuối năm học, lớp dì Miên tổ chức đi cắm trại hai ngày dưới bãi biển Kỳ Hòa . Năm đó cũng là năm đầu tiên tôi phải đạp xe đi học một mình, dì Miên không còn đưa tôi đi học nữa . Nỗi "bơ vơ" của tôi có lẽ làm dì Miên động lòng nên chuyến cắm trại đó, dì đạp xe đò về rủ tôi đi .
Dĩ nhiên tôi bằng lòng cả hai tay . Tôi lót tót theo dì, nỗi sung sướng không để đâu cho hết. Sung sướng nhất là các anh chị cùng lớp với dì đều coi tôi như em út, vì vậy cưng chiều tôi hết mức.
Chuyến cắm trại đó sẽ là một kỷ niệm tuyết vời đối với tôi nếu "tai họa" không thình lình xảy đến. Đêm đó, tôi đang ngủ trong lều với các anh trai thì mưa bất thần ập đến. Nước tuôn xối xả, gió giật đùng đùng, chẳng mấy chốc căn lều tôi ngủ bị giật sập khiến mọi người ướt như chuột lột.
Các anh rủ nhau chui vào một mái hiên đốt nến ngồi đánh bài chờ sáng. Tôi phận con nít, ngồi chầu rìa mãi cũng chán, mình mẩy ướt đẩm không ngủ được, bèn bỏ ra ngoài trời đi lang thang dưới rặng phi lao, lòng chợt nhớ anh em thằng Chửng da diết. Nếu có hai thằng giặc đó ở đây, hẳn chúng sẽ baỳ trò nghịch ngợm, chứ đâu có cái cảnh mình tôi cô đơn thất thểu thế này .
Đang nghĩ ngợi vẩn vơ, bỗng tôi nghe một tiếng gọi sửng sốt vang lên bên tai :
- Phải Trường đó không ?
Tôi giật thót mình quay lại . Tiếng gọi phát ra từ căn lền nữ. Tôi mở to mắt nhìn cái khối đen nằm lù dù dưới góc cây và ngạc nhiên không hiểu sao nó vẫn chưa bị giật đổ dưới những cơn gió rít kinh hồn.
- Trường đi đâu mà lang thang vậy ?
Tiếng hỏi vang lên, lần này tôi nhận ra ngay giọng dì Miên.
- Căn lều của cháu bị sập ! - Tôi buồn bã đáp.
- Các anh kia đâu ?
Tôi chỉ tay về phía ánh đèn :
- Mấy ảnh đang chơi cát-tê .
Giọng dì Miên dịu dàng :
- Trường lại đây ngủ với dì đi ! Đừng có chạy loăng quăng ngoài trời nữa !
Tôi ngập ngừng bước lại . Dì Miên chiếu đèn pin vào người tôi, bật kêu :
- Trời ơi, ướt mèm hết ! Trường cởi đồ dài ra đi ! Chỉ mặc quần đùi thôi !
Lúc này, lều tối đen. Các bạn của dì Miên có lẽ là ngủ say nhưng không hiểu sao tôi cứ thấy ngại ngùng.
Thấy tôi đứng loay hoay hoài, dì Miên dường như hiểu ra, liền cười nói :
- Con nít mà mắc cỡ gì ! Trường không cởi đồ ra, sáng mai bị cảm cho coi !
Không biết sao, tôi đành phải lóng ngóng cởi bỏ đồ ngoài, chỉ mặc trần xì cái quần xà lỏn. Dì Miên rọi đèn xuống chiếu, bảo :
- Trường nằm ở đây nè !
- Tôi ngả người chưa kịp nằm, dì Miên đã đẩy lưng tôi :
- Trường nằm vô trong đi ! Để dì nằm ở ngoài bìa !
Tôi đỏ mặt :
- Thôi, cháu không nằm trong đâu ! Cháu thích nằm ngủ ngoài bìa hơn !
- Ngoài bìa sao được mà ngoài bìa ! - Dì Miên nạt khẽ - Bộ Trường muốn chết cóng sao ?
Vừa nói dì Miên vừa nhích người đẩy tôi vô trong. Một phần vì không muốn cãi lại dì nhưng phần chính là đã bắt đầu cảm thấy lạnh, tôi không buồn đổi chỗ với dì nữa . Tôi lặng lẽ nằm xuống.
So với lều nam, căn lều nữ ấm áp và "tiện nghi" hơn nhiều . Chiếu trải trên một tấm ni-lông dày, bên dưới là những tấm vạt giường kê san sát. Những tấm vạt giường này, hồi sáng tôi không thấy, có lẽ các chị mới hỏi mượn của những căn nhà cạnh bãi biển.
Nhưng dù mệt mỏi, tôi không ngủ được ngay như tôi tưởng. Lần đầu tiên nằm cạnh những người con gái, lòng tôi tự dưng hoang mang pha lẫn bồn chồn. Bên phải là dì Miên, bên trái là một cô gái lạ, tôi nằm ở giữa ngay đơ như cán cuốc, vậy mà mỗi khi làn hương lạ thoảng qua mũi, trái tim tôi không sao ngăn được bồi hồi .
Nằm ngẩn ngơ, thao thức một hồi, tôi thiếp đi lúc nào không hay . Tôi chỉ choàng tỉnh dậy khi bên tai bỗng vang lên tiếng la bài hãi :
- Chuyện gì vậy Ngà ?
- Trời sập hả ?
Hóa ra chị nằm kế bên tôi tên Ngà.
- Không biết nước ở đâu chảy ướt cả quần tao ! - Giọng chị Ngà chưa hết thoảng thốt.
- Hay là mưa dột !
Đến khi dì Miên lia đèn pin xuống chỗ tôi nằm, nhiều người bật kêu sửng sốt :
- Trời ơi, đứa nào nằm vậy cà ?
- Ai như thằng Trường !
- Đúng rồi, cháu con Miên !
- Sao nó lại nằm đây ? Nó chui vô đây hồi nào vậy ?
Dì Miên tặc lưỡi :
- Lúc tối, lều bên nam sập. Thấy nó đi lang thang ngoài trời, tao kêu nó vô đây nằm.
Chị Ngà dòm tôi một hồi rồi vụt la lên :
- Ý ! Quần nó cũng ướt !
Mọi người ngó tôi lom lom. Rồi có tiếng cười khúc khích :
- Tao hiểu rồi ! Bữa nay con Ngà bị sao Thủy Tinh chiếu !
- Sao ? - Chị Ngà vẫn chưa hiểu .
- Còn sao gì nữa ! Rõ ràng cháu con Miên "đấm dài" !
- Cái gì ? Lớn tồng ngồng mà còn đái dầm ?
Dì Miên thở dài :
- Thằng này nó mắc cái tật đái dầm từ nhỏ.
- Ôi, hèn gì từ nãy đến giờ tao nghe khai rình ! - Tiếng ai đó than thở, nửa khôi hài nữa chế giễu .
Ngay từ tiếng la hoảng đầu tiên của chị Ngà, tôi đã giật mình tỉnh giấc. Nhưng kịp phát hiện ra ngay tình trạng tệ hại mà tôi là thủ phạm, tôi giả vờ nằm im, ra vẻ ta đây đang ngủ mê mệt. Tôi nhắm tịt mắt, tai vẫn không bỏ sót một câu đối thoại nào . Tiếng than thở bỡn cợt vừa rồi khiến tôi xấu hổ muốn chui ngay xuống đất. Nhưng tôi vẫn cố trân mình giả chết, mặc dù người tôi ngứa ngáy nhột nhạt như bị kiến bò. Cũng may là tôi nằm xoai nghiêng về phía chị Ngà, một cánh tay che ngang mặt, nên không ai nhìn thấy sắc mặt thoạt xanh thoạt đỏ của tôi .
Tôi mắc chứng đái dầm từ hồi còn bé xíu . Tôi cứ tưởng lớn lên, bịnh sẽ tự khắc hết. Nào ngờ học hết cấp một rồi mà đêm nào tôi cũng tè vãi ra quần. Mẹ tôi bắt tôi uống đủ thứ thuốc. Mẹ lấy mề gà đốt thành than, ngào với cơm nát, vo viên bắt tôi uống. Tôi còn uống cả nước lá cải củ hòa với muội nồi . Rồi rễ chanh, rồi bông mã đề, rồi hoa mào gà lẫn cam thảo, thứ nào nghe thiên hạ bảo trị được bịnh đái dầm, tôi đều tống tuốt tuột vào bụng. Vậy màcũng chẳng ăn thua gì. Đêm đêm, quần tôi ướt đẫm để sáng hôm sau tôi phải len lén đi giặt một mình. Khi chui vào ngủ trong căn lều nữ, tôi quên bẵng mất cái tật khủng khiếp của mình. Bây giờ mọi chuyện vỡ lỡ ra, tôi đành phải nằm co ro như con tôm luộc, mặt đỏ rần giấu dưới cánh tay .
Đang than thân trách phận, tôi bỗng nghe chị Ngà khịt mũi trách :
- Đầu đuôi cũng do con Miên !
Dì Miên cười :
- Tại số mày xui !
- Xui con khỉ ! Ai bảo mày đặt thằng cháu quí hóa của mày nằm cạnh tao !
- Tao đâu có biết ! - Dì Miên chép miệng - Ai ngờ mười ba tuổi rồi mà nó vẫn còn đái dầm !
- Mười ba tuổi thì mười ba tuổi chứ ! Giọng chị Ngà vẫn chưa hết hậm hực - Từ nay về sau, tao thề không nằm cạnh một đứa con nít nào hết, mười ba hay mười bốn tuổi cũng vậy !
- Thôi được rồi ! - Dì Miên hắng giọng - Để khi nào thằng cháu tao được hai mươi tuổi, tao sẽ cho nó nằm cạnh mày !
- Mày dám nói cái giọng đó với tao hả !
Chị Ngà vừa la lên vừa chồm về phía dì Miên. Lúc này, ánh đèn pin đã tắt. Căn lều tối om vang lên những tiếng la oai oái lẫn tiếng cười khúc khích.
Chỉ có tôi là cười không nổi . Tôi khẽ mở mắt và thận trọng thở từng hơi ngắn. Quần tôi ướt đẫm, dính bết vào đùi nhưng tôi không dám gỡ ra cũng không dám trở mình. Tôi cứ nằm nghiêng một bên như vậy, trằn trọc mãi tới gần sáng.
May cho tôi, suốt ngày hôm sau, không ai mở miệng chòng ghẹo tôi về "sự cố" đêm trước. Chỉ có những ánh mắt nhìn về phía chị Ngà kèm theo những nụ cười tủm tỉm. Nhưng dù mọi người ý tứ không đả động tới, nỗi xấu hổ vẫn không ngừng bám lấy tôi . Suốt từ sáng tới chiều tôi tránh xa căn lều nữ, cứ tò mò bám theo các anh nam cho đến tận khi nhổ trại ra về.
Câu chuyện kinh hoàng đó xảy ra cách đây đã hai năm và chứng đái dầm đã giã từ tôi từ cuối năm lớp tám. Tất cả lẽ ra đã chìm vào quên lãng nếu hôm nay dì Miên không tình cờ gợi lại . Và tôi cũng không thể ngờ "nạn nhân" năm nào của tôi lại sắp sửa khăn gói về đây và điều đó khiến tôi cực kỳ lúng túng.
Tôi ngồi cả buổi bên bờ suối, hết thở vắn lại than dài, lòng chỉ mong cho chị Ngà bị té xe hay va đầu phải tảng đá, gốc cây nào đó để trí nhớ lộn tùng phèo mà quên tuốt tuột chuyện đó đi .
********
Chị Ngà không té xe cũng chẳng va đầu vào gốc cây tảng đá. Nhưng dường như chị đã quên bẵng câu chuyện năm nào. Hoặc giả chị còn nhớ nhưng chị không một lần nhắc tới. Chị khác dì Miên. Chị sợ tôi mắc cỡ.
Năm ngày sau khi niên học kết thúc, chị Ngà theo dì Miên về nhà. Hôm đó, tôi cùng anh em thằng Chửng đi bắn chim ngoài bãi xa, mãi chiều tối mới về.
Vừa bước qua cổng, tôi đã thấy dì Miên ngồi hóng gió trước hiên với một người con gái lạ. Tôi biết ngay đó là chị Ngà mặc dù hình ảnh chị đã xóa nhòa khỏi ký ức tôi từ lâu.
Bụng giật thót, tôi giả vờ như không trông thấy và tìm cách đi vòng ra ngõ sau. Thấy tôi toan đánh bài chuồn, dì Miên liền gọi giật:
- Trường ơi! Ði đâu đấy? Lại đây!
Biết không thể tránh được, tôi ngập ngừng bước lại, trái tim đánh lô tô trong ngực.
Dì Miên chỉ chị Ngà, nháy mắt hỏi tôi:
- Trường biết ai đây không?
Tôi khẽ đằng hắng:
- Biết.
- Ai?
Tôi định nói đấy là chị Ngà nhưng không hiểu sao tôi không thể mở miệng nổi. Tôi cứ đứng nuốt nước bọt liên tục.
Thấy tôi lúng túng, chị Ngà mỉm cười giải vây cho tôi:
- Năm nay Trường học lớp mấy rồi?
Tôi liếm môi:
- Năm nay em vô lớp mười.
Dì Miên hừ giọng:
- Chị Ngà là bạn của dì, Trường phải xưng bằng cháu chứ!
Tôi đớ lưỡi chưa biết nói sao, chị Ngà đã liếc dì Miên, giọng cười cười:
- Mày đừng có ỷ mày làm dì, hễ mở miệng ra là ăn hiếp thằng bé!
Bị dì Miên kê tủ đứng vào miệng, tôi đã cáu, giờ lại nghe chi Ngà kêu tôi là “thằng bé”, tôi liền tức tối buột miệng:
- Em không phải là thằng bé. Em lớn rồi. Năm nay em mười sáu tuổi.
Dì Miên chun mũi:
- Trường nói xạo! Trường chỉ mới mười lăm tuổi thôi!
Tôi đỏ mặt:
- Mười sáu! Cháu sinh cuối tháng năm. Bây giờ qua tháng sáu rồi. Cháu mười sáu tuổi.
Thấy tôi gân cổ cãi, dì Miên xuống giọng làm hòa:
- Muốn mười sáu thì mười sáu! có gì mà Trường phải đỏ mặt tía tai lên thế!
- Cháu chẳng muốn gì hết! – Tôi vẫn chưa nguôi tức – Cháu mười sáu thì cháu nói mười sáu, thế thôi!
Ðiệu bộ của tôi có lẽ hung hăng lắm nên chị Ngà vội vã can thiệp. Chị lái câu chuyện sang hướng khác:
- Trường đi đâu mà về tối mịt thế?
Câu hỏi đúng lúc của chị Ngà khiến lòng tôi lập tức dịu lại. Tôi hí hửng chìa xâu chim vừa bắn được ra trước mặt giọng khoe khoang:
- Chị thấy cái gì đây không?
Chi Ngà vội nghiêng người qua một bên, sợ hãi kêu:
- Úy! Cái gì vậy?
Tôi ưỡn ngực:
- Chim đấy! Em vừa đi bắn chim về.
Tôi tưởng chi Ngà sẽ phục tôi sát đất. Nào ngờ chị đưa tay ôm ngực và nhăn mặt trách:
- Sao Trường ác vậy? Bắn tụi nó làm chi?
Tôi chưng hửng:
- Sao lại bắn tụi nó làm chi! Thịt tụi nó ngon thấy mồ! Quấn lá chanh lá ổi nướng ăn hết sẩy!
Chị Ngà không màng đến khoản “quấn lá chanh lá ổi” hấp dẫn của tôi. Chị xua tay lia lịa:
- Thôi, thôi, Trường đem đi chỗ khác đi! Chị sợ lắm!
Tôi bỏ ra sau hè, miệng thở dài lẩm bẩm “Ðúng là đồ con gái”.
Trước khi ngoặt quanh hông nhà, tôi còn nghe tiếng chị Ngà nói vói theo:
- Lần sau Trường đừng có bắn chim nữa nghen!
Tôi không thèm đáp, lầm lũi xách xâu chim chạy một mạch.
*********
Chị Ngà đúng là chúa nhát. Tôi đoán không sai.
Một hôm tôi đang hì hục đào trùn sau hè để kiếm mồi câu cá, bỗng nghe tiếng chị la toáng lên trong nhà.
Tôi liền tức tốc chạy vào. Chị Ngà đang run rẩy nép sát vào một gốc cột, mặt mày xanh lè xanh lét.
- Gì vậy? - Tôi ngạc nhiên hỏi.
Chị Ngà xợ hãi chỉ tay về phía bàn học kê cạnh cửa sổ:
- Trường coi kìa! Có con gì kinh quá!
Tôi bước lại gần bàn, lỏ mắt dòm. Quan sát một hồi, tôi mới phát hiện ra con sâu cuốn chiếu đang nằm khoanh tròn kế chồng tập.
- Ðây là con cuốn chiếu! – Tôi bật cười – Nó không làm gì mình đâu!
- Trường nói thật không? - Giọng chị Ngà bán tín bán nghi.
- Em nói xạo chị làm gì!
Chị Ngà vẫn chưa hết sợ:
- Sao trông hình thù nó ghê thế?
- Ngó vậy chứ nó hiền khô à!
Vừa nói, tôi vừa bắt con cuốn chiếu bỏ trên lòng bàn tay. Tôi chìa sát mặt chị Ngà:
- Chị thấy không, nó đâu có dám cựa quậy!
Chị Ngà nghiêng ngó một lát rồi gật đầu:
- Ừ, ngộ quá hén! Nó cứ nằm im hoài!
Tôi khẽ hắng giọng:
- Chị chìa tay ra, em bỏ con sâu qua cho!
Nghe tôi nói vậy, chị Ngà hốt hoảng bước lui một bước:
- Thôi, thôi, chị không dám đâu! Chị sợ lắm!
Tôi nhún vai:
- Con sâu nhỏ xíu mà sợ gì!
Chị Ngà vẫn lắc đầu nguầy nguậy:
- Nhỏ xíu chị cũng sợ! Hễ sâu, gián với chuột là chị sợ!
Tôi cười hì hì:
- Chuột mà sợ! Thịt chuột ăn ngon gấp mấy lần thịt gà!
Chị Ngà rụt cổ:
- Eo ôi, ai lại ăn thịt chuột!
- Tại chị không biết đó thôi! – Tôi nheo mắt - Ở đây ai cũng ăn thịt chuột! Ðến mùa hun chuột là cả làng túa ra đồng!
Ðang nói, chợt phát hiện ra sự vắn mặt của dì Miên, tôi bật hỏi:
- Ủa, dì Miên đi đâu rồi?
- Dì Miên ra huyện mua đồ.
Tôi chớp mắt:
- Vậy từ sáng tới giờ chị ngồi học một mình hả?
- Thì một mình chứ sao!
Tôi buông thõng:
- Học vậy buồn chết1
Chị Ngà mỉm cười:
- Chị chẳng thấy buồn chút nào!
- Không buồn thì thôi! Giọng tôi xụi lơ.
Chị Ngà có vẻ ngạc nhiên trước bộ mặt ỉu xìu của tôi. Chị băn khoăn hỏi:
- Bộ Trường tính nói gì với chị hả?
Tôi hít vào một hơi, ngập ngừng đáp:
- Tưởng chị buồn, em định rủ chị đi chơi.
- Ði chơi? - Chị Ngà tròn mắt – Ði chơi đâu?
Tôi lắc lon trùn trên tay:
- Ra ngoài suối. Chị em mình đi câu cá.
Tôi tưởng chị Ngà sẽ từ chối. Nào ngờ chị nhìn tôi, vui vẻ:
- Ði thì đi!
Nói xong, chị nhanh nhẹn gấp tập lại và xoay người đi theo tôi.
Tôi vác hai cần trúc tên vai, dẫn chị Ngà men theo những bờ ruộng lồi lõm, lần ra suối. Chị Ngà đi đường đất không quen, cứ bước cao bước thấp, dép tuột cả chục lần.
Tôi ngứa mắt không chịu nổi, bèn quay lại nói:
- Chị cởi dép cầm tay đi! Ði chân không như em vậy nè!
Chị Ngà nghe lời tôi, liền cởi dép cầm tay. Nhưng lần này, đi một hồi chị lại xuýt xoa:
- Ðau chân quá Trường ơi!
Tôi trấn an:
- Tại chị đi chưa quen đó thôi! Ði một lát chân chị hết đau liền!
Nhưng chân chị Ngà là chân con gái thành thị. Nó không “một lát hết đau” như tôi tưởng. Ði thêm một quảng, chị Ngà liền ngồi xuống, rên hừ hừ:
- Chị đi hết nổi rồi!
Tôi đành bước lại gần chị, tặc lưỡi nói:
- Chị ráng thêm một chút đi! Gần tới nơi rồi!
Chị Ngà nhăn mặt:
- Ráng cũng không được! Ðau thí mồ!
- Hay chị xỏ dép vô đi!
- Xỏ dép sao được mà xỏ dép! – Chị Ngà ngước nhìn tôi - Bộ Trường muốn chị bị què giò luôn hả?
Tôi quay mặt đi chỗ khác để tránh ánh mắt chị Ngà, bụng phân vân quá thể. Giục thì bị chị trách, nhưng chẳng lẽ để chị ngồi hoài ở đây! Ngần ngừ một thoáng, tôi rụt rè đề nghị:
- Hay là chị vịn vai em mà đi! Em đi chầm chậm bên cạnh chị.
Nghe tôi nói vậy, chị Ngà liền chỏi tay đứng dậy, miệng cười tươi:
- Ừ, để chị vịn vai Trường chị đi.
Trước nay tôi vẫn xem chuyện tiếp xúc với đàn bà con gái là chuyện bình thường. Mẹ tôi và mấy đứa em gái, cả dì Miên nữa, thỉnh thoảng vẫn cao hứng quàng vai bá cổ tôi, tôi vẫn chẳng thấy gì khác so với những cử chỉ thân thiện của anh em thằng Chửng. Vậy mà chẳng hiểu sao khi chị Ngà chạm tay vào vai tôi, lòng tôi bỗng dưng xao xuyến lạ lùng. Một cảm giác kỳ lạ, nửa thích thú nửa sợ hãi, lan ra khắp người khiến mặt tôi đột nhiên đỏ lựng. Y hệt như cảm giác đêm nào tôi nằm trong căn liều vải giữa những mùi hương lạ.
Chị Ngà chẳng để ý đến vẻ mặt khác thường của tôi. Chị khập khiễng đi bên cạnh, thỉnh thoảng lại buột miệng than thở:
- Ðường đất gì mà khó đi quá trời!
Tôi định nói “Tại chị đi chưa quen đó thôi” nhưng sực nhớ khi nãy đã nói câu đó rồi, tôi liền nín lặng.
Ra tới suối, trong khi chị Ngà ngồi bệt xuống bãi cỏ nghỉ mệt, tôi lặng lẽ móc trùn vào lưỡi câu.
Nhác thấy con trùn ngo ngoe trên tay tôi, chị Ngà vội vàng nhắm tịct mắt lại:
- Trông ghê quá Trường ơi!
Tôi cười:
- Ghê gì mà ghê! Nếu chị sợ, lát nữa em móc mồi giùm cho.
Dĩ nhiên là chị Ngà bằng lòng ngay. Nhưng chị không dám nhìn cái cảnh tôi hăm hở xỏ con trùn vào lưỡi câu sáng loáng. Chị lật đật quay mặt đi chỗ khác. Thái độ chết nhát của chị khiến tôi không khỏi bực mình. Nhưng tôi chẳng nỡ mở miệng chê bai, chỉ hừ mũi một cái rõ to.
Lát sau, tôi chìa cái cần câu về phía chị, hắng giọng:
- Thôi, quay lại đi! xong rồi nè!
Chị Ngà quay mặt lại. Thấy bộ tịch giận dỗi của tôi, chị khẽ mỉm cười:
- Mặt Trường trông đẹp ghê!
Tôi đỏ mặt chưa kịp đáp, chị đã ngạc nhiên kêu lên:
- Ôi, cái gì trăng trắng vậy nè?
Tôi nhìn theo tay chỉ của chị, “hứ” một tiếng:
- Cái phao mà cũng không biết!
- Cái phao gì mà nhỏ xíu vậy?
- Ðây là cái phao để câu cá chứ đâu phải để bơi mà to với nhỏ. Thả lưỡi câu xuống nước, cái phao này sẽ nổi lên. Khi nào cái phao bị chìm tức là cá đã cắn câu, phải giật lên liền.
Vừa nói tôi vừa hạ cần câu của mình xuống sát mặt suối, khẽ dặn:
- Chị làm giống như em vậy nè!
Chị Ngà vừa liếc tôi vừa từ từ buông lưỡi câu xuống nước. Nhưng chị Ngà chỉ “làm giống như tôi” ở cái động tác buông câu. Còn những khoản sau đó, chị chẳng thể nào bắt chước tôi nổi. Trong khi tôi giật lia giật lịa hết con cá này đến con cá khác thì chị cứ ngồi trơ ra, chẳng buồn nhúc nhích.
Thấy vậy, tôi đâm sốt ruột:
- Chị sao vậy?
- Cá không cắn câu.
- Cái phao không chìm hả?
- Ừ, nó cứ nổi lều bều hoài.
Tôi liếc xuống mặt nước, chỗ chị ngồi. Nhưng sau một hồi dòm dỏ, tôi chẳng thấy cái phao “nổi lều bều” kia đâu, liền sửng sốt buột miệng:
- Cái phao đâu?
- Kia kìa!
Tôi nheo mắt:
- Sao em không thấy?
Chị Ngà chỉ tay xuống suối:
- Nó nằm sát bờ kìa. Chỗ gốc ổi đó.
- Trời ơi là trời! – Tôi kêu lên – Ðó là cọng rơm chứ đâu phải cái phao. Còn cái phao biến đâu mất tiêu rồi. Chị giật mạnh lên thử coi!
Nghe tôi la hoảng, chị Ngà quýnh quíu nhấc cần câu lên.
Ðúng như tôi đoán, đang dãy dụa ở đầu sợi cước là một con cá rô bự thật bự.
- Ôi, con cá! - Chị Ngà reo lên, giọng mừng rỡ pha lẫn kinh ngạc.
Tôi khịt mũi:
- Thì con cá chứ sao! Mình đang câu cá mà!
Con cá vùng vẫy mỗi lúc một hăng. Tron gkhi đó chị Ngà cứ tròn mắt ngắm nghía “thành tích” của mình, chẳng buồn động đậy. Tôi phải hắng giọng “ra lệnh”:
- Chị kéo con cá vô bờ đi! Không khéo nó sẩy xuống nước bây giờ.
Như sực tỉnh, chị Ngà từ từ quay cần trúc vô bờ. Cái bộ điệu chậm rờ của chị trông thật ngứa con mắt. Ngay cả khi con cá đã nằm lăn quay đơ trên bãi cỏ, chị cũng chẳng tỏ vẻ gì vội vàng. Chị đứng xa xa, thấp thỏm hỏi:
- Nó chết rồi hả?
- Còn khuya nó mới chết! Chị lại đây mà coi nè!
Chị Ngà sè sẹ bước lại. Chị cúi nhìn con cá trên tay tôi với vẻ tò mò. Bỗng chị bước lùi một bước, vẻ kinh hãi:
- Ôi, Trường coi kìa!
- Gì vậy?
- Con cá nó ngậm lưỡi câu!
Tôi nửa cười nửa mếu:
- Thì nó ngậm lưỡi câu chứ sao! Nó không cắn câu sức mấy mình giật được!
- Nhưng lưỡi câu lòi cả ra ngoài! Trông ghê quá!
Chị Ngà vừa nói vừa rụt cổ. Tôi nhìn xuống con cá lúc này đã thôi còn vùng vẫy. Nó nằm im trong tay tôi, bất lực và chịu đựng. Quả là lưỡi câu đã xuyên thủng mép nó, thò cả cạnh sắc ra ngoài. Nếu không vậy, có lẽ lúc nãy nó đã vùng thoát được. Ðộng tác của chị Ngà chậm chạp và ngờ nghệch như thế, lũ cá ranh chỉ cần giãy mạnh một cái là phi thân ngay xuống nước, dễ còn hơn đi dạo.
- Ai biểu tham ăn! Chị câu thêm vài con nữa đi! Xem chị với em ai câu được nhiều hơn!
Nào ngờ chị Ngà chẳng thèm đếm xỉa gì đến đề nghị hấp dẫn của tôi. Chị phán một câu khiến tôi cụt hứng:
- Thôi, chị không câu nữa đâu! Trường câu một mình đi!
- Câu một mình thì câu làm quái gì!
Tôi bực mình xẳng giọng. Nhưng tôi không thèm năn nỉ. Tôi biết có năn nỉ cũng chẳng được. Chị Ngà là chúa nhát. Trông thấy con trùn ngoe nguẩy trên lưỡi câu, chị đã chết khiếp, lại thêm cái cảnh lưỡi thép móc thủng mồm con cá tham ăn, chị càng mất vía. Bây giờ có cho vàng cũng đừng hòng chị rớ tới cái cần câu. Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, tôi đâm ra giận mình. Ðã biết gan chị bé hơn gan thỏ, còn rủ đi câu cá câu cua làm gì cho rắc rối! Thà khi nãy chui rào qua rủ anh em thằng Chửng, bây giờ còn có lắm trò hay!
Thấy tôi ngồi im, tay cầm cần câu vẽ nguệch ngoạc trên mặt đất, chị Ngà nhích lại gần, khẽ hỏi:
- Bộ Trường giận chị hả?
- Giận đâu mà giận!
Tôi nói không giận nhưng giọng lại đầy ấm ức. Chị Ngà dòm tôi lom lom:
- Nếu Trường không giận, Trường cười lên chị coi!
Tôi cũng không buồn nhếch mép. Chị Ngà thở dài:
- Như vậy là Trường giận chị rồi.
Giọng chị Ngà như một lời than. Tôi thấy tội tội liền nhe răng “hì” một cái. Ðiệu bộ của tôi có lẽ rất khó coi nên tôi vừa “cười” xong, chị Ngà liền bụm miệng cười theo.
- Chị cười gì vậy? – Tôi đỏ mặt hỏi.
- Cười Trường! Trường vừa ho đấy phải không?
Tôi “hứ” một tiếng:
- Người ta cười mà kêu ho. Thật chưa thấy ai...
Ðang nói nửa chừng, chợt biết mình bị lỡm, tôi liền sầm mặt và quay đầu đi chỗ khác:
- Thôi, em không chơi với chị nữa đâu!
Chị Ngà vội níu tay tôi:
- Thôi, thôi, chị giỡn chơi chút xíu mà.
Rồi như sợ tôi vẫn còn giận dỗi, chị rũ:
- Bây giờ hai chị em mình đi tắm đi!
- Ði tắm? – Tôi quay phắt lại.
- Ừ, không đi câu thì đi tắm. Chắng lẽ ra tới đây rồi lại quay về.
- Tắm đâu?
- Thì tắm dưới suối chứ tắm đâu? - Giọng chị Ngà thản nhiên.
- Chị biết bơi không? – Tôi lại hỏi.
- Biết. Ở thành phố, chị bơi hoài.
Tôi chớp mắt:
- Ở thành phố làm gì có suối như ở đây.
- Nhưng ở đó có hồ bơi. Chị bơi trong hồ.
Tôi bán tín bán nghi nhưng không hỏi nữa. Tôi liếc xuống suối, nói:
- Vậy em với chị lên trên kia bơi. Trên kia nước trong hơn.
Nói xong, tôi dẫn chị Ngà men theo hàng dương liễu đi ngược về phía cầu Cẩm Lễ. Tới một khúc suối vắng nép mình sau những bụi dừa nước và dứa dại, tôi đứng lại và ấp úng nói:
- Chỗ này nè!
Tôi chỉ thốt được có ba tiếng, rồi lúng túng đứng nhìn chị, bụng không hiểu chị sẽ tắm bằng cách nào.
Nhưng tôi đã quá lo xa. Không thèm biết đến những suy nghĩ viển vông trong đầu tôi, chị Ngà quay sang tôi, cười:
- Chị tắm trước nghen!
Rồi trước sự kinh ngạc tột độ của tôi, chị để nguyên cả quần áo trên người, nhảy ùm xuống nước. Nhấp nhô hai, ba cái, chị đã ở giữa suối và quay lại vẫy tay tôi.
Như trút được một gánh nặng trên ngực, tôi vội vàng cởi áo ném đại trên bãi cỏ rồi hớn hở lao mình xuống dòng nước mát.
Hóa ra chị Ngà bơi giỏi hơn tôi nghĩ nhiều. Chị thuần thục nhiều kiểu bơi. Trong khi đó, tôi chỉ rành mỗi kiểu bơi... chó. Chính vì vậy tôi không dám bơi gần chị. Hễ thấy chị ở bên phải, tôi vội vã tấp qua mé trái. Và ngược lại.
Chị Ngà là chúa vô tâm. Chị không hiểu nỗi khổ tâm trong lòng tôi. Tắm một lát, chị kêu:
- Trường ơi! Lại đây đi!
- Chi vậy? – Tôi hồi hộp hỏi.
- Lại đây chị với Trường bơi thi.
- Giọng chị Ngà dịu dàng là thế, nhưng lúc này tôi nghe như sét nổ bên tai. Tôi tìm cớ thoái thác:
- Em chẳng bơi thi với chị đâu. Con trai ai lại thi với con gái.
- Con gái thì con gái chứ! Con gái cũng biết bơi vậy/
- Nhưng mà...
Thấy tôi bỏ lửng, chị Ngà thắc mắc:
- Nhưng mà sao?
Tôi nhăn mặt:
- Em bơi dở lắm!
- Trường mà bơi dở? - Chị Ngà tỏ ý không tin.
- Em nói thật mà.
- Ðâu, Trường bơi thử chị coi!
Biết không thể tránh né được, tôi đành phải chầm chậm bơi lại phía chị. Những lúc không thuộc bài bị cô giáo kêu lên bảng, lòng tôi cũng thấp thỏm hệt như lúc này.
Từ lúc xuống suối đến giờ, chị Ngà không để ý tôi bơi, bây giờ nhìn kỹ, chị há hốc miệng:
- Ủa, Trường bơi kiểu gì vậy?
Tôi ngượng ngùng:
- Em hả? Em bơi kiểu... tự do.
- Kiểu tự do? - Chị Ngà phì cười – Làm gì có kiểu bơi đó!
- Sao lại không có! – Tôi chống chế - Con nít làng em toàn bơi kiểu này.
- Kiểu đó không đẹp. Ðể chị dạy Trường bơi ếch.
- Bơi ếch?
- Ừ, bơi ếch tức là bơi giống như con ếch. Bơi ếch dễ nhất. Sau đó, chị sẽ dạy Trường bơi sải.
Tôi dở khóc dở cười. Tôi cứ tưởng trong “nghề” bơi lội, so với người quen vẫy vùng sông suối như tôi, chị chỉ đáng làm học trò. Nào ngờ bây giờ chị đòi thu tôi làm đệ tử. Nửa mừng nửa thẹn, tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Tôi học bơi với chị Ngà tới gần trưa. Ðến khi mặt trời đứng bóng, tôi đã bắt chước con ếch được kha khá.
Chị Ngà nhìn tôi hài lòng:
- Trường học mau ghê! Thôi, bây giờ mình về!
- Còn bơi sải?
- Bơi sải để hôm sau. Sao Trường tham lam quá vậy?
Vừa nói chị Ngà vừa bước lên bờ và tiến lại chỗ gốc dương liễu, ngồi xuống. Tôi nhướn mắt:
- Chị kêu về sao còn ngồi đó?
- Trường chờ chị một chút xíu đi! Không thấy người chị ướt mèm hết hay sao!
Chị Ngà đáp mà không ngoảnh đầu lại. Manh áo ướt dính sát vào da làm nổi bật tấm lưng thon thả của chị. Chị ngồi nghiêng nghiêng, mái tóc dài xõa một bên vai, thong thả phơi nắng. Tôi đứng ngắm chị một hồi, bất giác buột miệng:
- Chị đẹp ghê1
- Thôi đi, đừng có nịnh! - Chị Ngà vừa nói vừa cười.
Tôi đỏ mặt:
- Em nói thật mà.
- Dì Miên mới đẹp. Chị xấu hoắc!
Tôi chớp mắt:
- Dì Miên cũng đẹp. Chị cũng đẹp. Mỗi người đẹp một kiểu.
Chị Ngà vụt quay lại, tinh nghịch hỏi:
- Vậy ai đẹp hơn?
- Ðẹp hơn hả? – Tôi nuốt nước bọt – Dĩ nhiên là... chị đẹp hơn!
- A, Trường dám nói vậy hả? Chị về chị méc dì Miên cho coi!
Nói xong, chị Ngà đứng lên đi lại phía bờ ruộng dẫn về nhà. Tôi lẽo đẽo theo sau, miệng cười khì:
- Cho chị méc! Sức mấy mà em sợ!