--- Con còn không thử nghĩ xem?
Thật hay thử Nguyễn Ức không biết, chỉ thấy trong nội tâm muốn xé rách mặt già cười dâm của bà nội.
Trên trán Tô Tiêu Vũ đầy mồ hôi, Nguyễn Thu nhìn thoáng qua cháu gái: "Còn không nhanh đi giúp người ta lau mồ hôi?"
Gân xanh trên trán Nguyễn Ức nhảy dựng, ai không biết cô có thói ở sạch từ nhỏ, lại còn bảo cô đi giúp Tiểu Vũ lau mồ hôi?
"Ây da, nhìn vất vả quá." Nguyễn Thu còn không biết đức hạnh của cháu gái sao? Bà xoắn cái eo già hướng qua: "Nào nào, Tiểu Vũ, để bà nội lau mồ hôi cho con."
Tô Tiêu Vũ thật không dám làm càn trước mặt bà chủ tịch, nhưng tay chân lu bù lên, làm sao còn gồng được nhiều, hơn nữa, ngữ khí của bà chủ tịch thật sự làm cô nhớ tới bà nội của mình, cứ như là bản năng, đầu Tô Tiêu Vũ nghiêng về một bên, ý cười tràn ngập.
Bà nội ranh mãnh muốn với qua, Nguyễn Ức nhảy dựng một chút, không lưu tình xóa sạch.
Tô Tiêu Vũ:? . Tiên Hiệp Hay
Con ngươi như mực của Nguyễn Ức nhìn chằm chằm Tô Tiêu Vũ, nhàn nhạt: "Con gái con đứa, ở bên ngoài không chú ý an toàn sao?"
Tô Tiêu Vũ:...
Bà nội:???
Nguyễn Ức lại xoay người, nhìn chằm chằm bà nội: "Bà nội vẫn không đi ngủ, con liền gọi cho ---"
Lời còn chưa nói xong, Nguyễn Thu chạy nhanh đi, hai tay bảo vệ sườn xào chua ngọt của mình: "Gọi cái gì mà gọi, bà nội lấy cái này, hai đứa chơi với nhau đi, ây da, buồn ngủ quá đi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-qua-con-duong-dai-nhat-la-kich-ban-cua-cau/190762/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.