Lần đầu tiên thôi miên, lại bị phản thôi miên gì đó.
Mơ ước lớn nhất trong đời của Tô Tiêu Vũ, cứ như vậy bị Nguyễn tổng không lưu tình đè bẹp.
Nát bét.
Trong con mê man, Tô Tiêu Vũ cảm giác mình rơi vào một cái ôm ấm áp, có cái gì lạnh lẽo vỗ lên mặt nàng, mà bên tai lại là giọng nói dịu dàng mà u oán.
- -- Cậu vậy mà thật sự đã quên, tôi tuyệt đối không bỏ qua cho cậu.
......
Đêm nay ngủ thật ngon.
Ánh sáng nhợt nhạt bên ngoài chiếu vào, trong nhà sáng sớm đầy hương hoa. Trong bầu không khí một mảnh yên lặng ấy, Tô Tiêu Vũ tỉnh lại.
Cô mới ngủ dậy có chút ngốc ngếch, nhìn khắp bốn phía, hơi choáng váng sờ sờ cái chăn mang theo mùi hương xa lạ trên người.
Đây là đâu?
Có điểm mơ hồ, một khắc này, cô phảng phất thấy mình đang trong chuyến du lịch hồi năm tư đại học.
Khi đó, nhà cô vẫn chưa phá sản, cô theo Tố Nhu chơi khắp trời Nam biển Bắc, nơi nơi chụp ảnh, nếm thử đồ ăn ngon, vui vẻ biết bao.
"Tỉnh rồi?"
Thanh âm lạnh như băng truyền đến. Tô Tiêu Vũ run một cái, bò lên, hoảng sợ nhìn người trước mắt: "Nguyễn, Nguyễn tổng! Sao cô lại ở đây?"
"Sao tôi lại ở đây ư?"
Nguyễn Ức cười như không cười, tay bưng một ly rượu vang đỏ chưa uống hết, nhẹ nhàng đung đưa một chút: "Đây là nhà tôi, tôi không ở đây thì ở đâu?"
Tô Tiêu Vũ:...
Xong rồi, trí nhớ bắt đầu quay về.
Cảnh tượng tối qua giống như một thước phim đang chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-qua-con-duong-dai-nhat-la-kich-ban-cua-cau/190760/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.