Ranh con đúng là ranh con.
Thường ngày ngoan hiền tốt bụng, đều là ngụy trang cho người khác nhìn.
Nếu thật sự ác độc lên, cũng sẽ khiến người bình thường không thể chống cự.
Tô Tiêu Vũ nói chuyện rất nghiêm túc, ánh mắt nhìn Mục Tâm giống như con sói con đang tức giận.
Yêu một người, thật sự có sức uy hiếp.
Trước kia, nếu người khác dám uy hiếp Mục tổng như vậy, lấy tính tình của Mục tổng, có thể trực tiếp ném tên đó vào Thái Bình Dương cho cá mập ăn.
Nhưng hiện giờ, cô chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhìn Tiểu Vũ.
Cô là người bá đạo cố chấp.
Từ Ảnh Như chỉ thuộc về cô.
Cả đời này cũng chỉ thuộc về một mình cô.
Cô sẽ không phản bội, Từ Ảnh Như cũng tuyệt đối không thể.
Tiểu Vũ làm trò cầm di động lên nghe: "A lô, học tỷ ơi? Mục tổng nhà chị bắt nạt em, chị ta ---"
Còn chưa nói xong, Mục tổng đã tiến lên cướp điện thoại.
Nhà họ Nguyễn lại có một quả "vợ quản nghiêm" được sinh ra.
Tiểu Vũ nhướng mày, dạt dào đắc ý nhìn Mục Tâm, Mục Tâm sửng sốt, biết trúng kế, cúi đầu nhìn điện thoại.
Ha ha, thế mà ranh con lại gọi 10086*.
*10086: Tổng đài dịch vụ bên đấy.
Mục tổng bị người khác làm hoảng loạn cũng không phải chuyện thường có.
Năm ấy Nguyễn tổng đối phó với cô, chẳng qua cũng vì cô cam tâm tình nguyện bị dọn dẹp, bằng không lấy tính cách của Mục Tâm, ai có thể làm chậm trễ cô đây?"
Cô nghiến răng nghiến lợi nhìn ranh con, Tiểu Vũ cũng phẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-qua-con-duong-dai-nhat-la-kich-ban-cua-cau/1420919/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.