- -- Sau đó, chị gái sặc chết.
Chuyện cười thật là buồn cười.
Tiểu Vũ giữ chặt Nguyễn Ức, hạ giọng: "Cậu làm gì thế?"
Nguyễn Ức u oán nhìn Mục Tâm trên giường: "Chị ấy không ăn, cũng không động, còn làm bộ không nghe thấy."
Tiểu Vũ:...
Mục Tâm:...
Tiểu Vũ muốn hòa hoãn không khí, nhanh chóng nói: "Có thể là không thích ăn táo, mình có mang cháo đậu xanh đây."
Cháo là cô cố ý nấu, cô đã hỏi qua A Sâm, A Sâm nói Mục Tâm thích món này, còn cho thêm một ít đường.
Cháo sắp được đưa đến bên miệng.
Mục Tâm vẫn không nhúc nhích.
Tiểu Vũ nhìn sang Nguyễn Ức cầu xin giúp đỡ, Nguyễn Ức chăm chú nhìn Mục Tâm khóa lại trong chăn thành một cục, chậm rãi nói: "Mình gọi hộ công, rót hết vào miệng chị ấy."
Tiểu Vũ:...
Một câu này làm Mục Tâm tức giận xoay người, đột nhiên ngồi dậy, tóc tán loạn, hùng hổ nhìn Nguyễn Ức: "Em dám?!"
Nguyễn Ức lãnh đạm đối diện với cô: "Vì sao tôi không dám? Bệnh viện là nhà tôi mở, hộ công phải nghe tôi nói, có cái gì mà không dám?"
Tiểu Vũ:...
Giang hồ tranh cãi, nơi đây thị phi, cô vẫn nên chạy thôi.
Tô Tiêu Vũ đang muốn đi, Mục Tâm hung tợn mắng một câu: "Ranh con, chạy cái gì mà chạy?"
Tiểu Vũ bị mắng sửng sốt, ngay sau đó cười.
Ai ôi.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Mục tổng đáng yêu.
Đây không phải là cảnh điển hình hai bé học sinh tiểu học cãi nhau, náo loạn đến cùng, sau đó một bên nói không lại đánh không lại thẹn quá thành giận,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-qua-con-duong-dai-nhat-la-kich-ban-cua-cau/1420908/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.