--- Mình muốn khiến cậu vĩnh viễn không quên được.
Như rừng mạn đà hoa, thở ra hương thơm mê hoặc, cùng những dây leo từng chút bò lên gương mặt cô.
Tê tê dại dại, Nguyễn Ức muốn đẩy ra, tay lại không có sức lực, khi còn nhỏ, có lẽ vì bị đẩy qua phòng bệnh, đẩy ra phòng phẫu thuật quá nhiều, thân thể cô phá lệ mẫn cảm, lớn lên đã lâu vẫn luôn kháng cự người khác chạm vào, bà nội không khỏi sốt ruột, lo lắng cháu gái liệu cứ một mình nhấm nháp cô độc sống quãng đời còn lại. Mà hiện giờ, toàn bộ của Nguyễn tổng đã nghiễm nhiên sụp đổ.
Hương vị trên người Tiểu Vũ rất dễ ngửi, hương sữa nhàn nhạt pha lẫn cùng mùi dầu gội, nhưng để tránh khỏi cảm giác ngứa ngáy này, Nguyễn Ức vẫn nghiêng đầu: "Cậu...trên người cậu có mùi."
Vừa mới ăn vịt nướng, tất nhiên là có mùi.
Tiểu Vũ cong khóe môi, hai tay ôm cằm cô: "Ừ ừ ừ, miệng mình càng có hương vị."
Nguyễn Ức:...
Đã nói là tiêu độc, tất nhiên phải thể hiện tố chất chuyên nghiệp nhất.
Vị như kem, ngọt ngào, lại trơn trượt, Tiểu Vũ thỏa mãn đánh giá, nhắm hai mắt lại thành kính hôn, khi mở mắt ra, nhìn thấy Nguyễn Ức như thống khổ như ẩn nhẫn nhíu mi lại, tay còn gắt gao bám vào lưng ghế, tâm cô hơi mềm lại thành một vũng nước.
Hơi lui về phía sau, Tiểu Vũ nhìn Nguyễn Ức: "Nguyễn tổng, tỉnh lại nào."
Nguyễn Ức lập tức mở mắt, mang theo một mảnh ánh nước mờ mịt, ngay cả thanh âm trách móc trước đây cũng trở nên suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-qua-con-duong-dai-nhat-la-kich-ban-cua-cau/1420891/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.