--- Bà chủ như em, không thể ngủ một mình được, Nguyễn tổng, lại đây nào. 
Tiểu Vũ nói bằng phẳng như chuyện bình thường, A Luân cùng Lý Yên lại hoảng sợ, thở mạnh cũng không dám, khẩn trương nhìn Nguyễn Ức. 
Nguyễn Ức ôm cánh tay nhìn chằm chằm Tô Tiêu Vũ, cảm giác Tiểu Vũ đại khái đang ngứa da, gân cốt cũng cần thả lỏng một chút. 
Tô Tiêu Vũ cười tủm tỉm, cô móc từ trong túi danh thiếp đã chuẩn bị từ lâu nhưng chưa đưa cho Nguyễn Ức, "À, đây là của cậu." 
Giọng nói thật nhẹ nhàng, nhưng không ai biết tim của Tiểu Vũ đang đập thành cái dạng gì, thậm chí bàn tay cầm danh thiếp cũng đổ mồ hôi. 
Nguyễn Ức kinh ngạc nhìn tấm danh thiếp kia, trầm mặc một lát, cúi đầu nhợt nhạt cười. 
--- Cà phê Chính Vũ - Chủ quán. 
A Luân ngừng một chút, nhìn Tiểu Vũ: "Như thế nào...như thế nào lại là chủ quán?" 
Đồng chí Tiểu Vũ! Em có thể có chí tiến thủ hơn không, ở công ty đã phải làm công cho Nguyễn tổng, thật vất vả đến địa bàn của mình, cũng chỉ trở thành vợ của chủ quán? 
* Vợ chủ quán = bà chủ:> 
Tiểu Vũ dõng dạc: "Chủ quán phải làm rất nhiều việc, em cũng không thể vất vả như vậy được, hơn nữa chỉ số thông minh của em không đủ dùng, làm vợ của chủ quán là được rồi, ngày thường chỉ cần phụ trách xinh đẹp như hoa, còn được đãi ngộ phúc lợi đằng sau." 
Đãi ngộ phúc lợi đằng sau... 
Tiểu Vũ đúng là càng ngày càng dám nói to. 
A Luân cùng Lý Yên quả thật đang 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-qua-con-duong-dai-nhat-la-kich-ban-cua-cau/1420889/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.