"Hu hu, chị Yên, em nhớ chị, em rất nhớ chị, chừng nào chị mới trở về, một mình em làm không nổi..."
A Luân một mình trốn trong góc phòng oán giận, thanh âm thê thê lương lương than thở, trong tay lại cầm một điếu thuốc đùa nghịch.
Lý Yên đang ở bệnh viện cùng Nữu Nữu. Nguyễn Ức giúp cô tìm được chuyên gia cùng bệnh viện quả thật khác biệt, hiện tại Nữu Nữu đã ổn định rất nhiều, chỉ là em bé còn nhỏ, vẫn chưa thể rời đi được. Cảm xúc của Lý Yên cũng tốt hơn, cười cười nói: "Lại chọc Tiểu Vũ rồi?"
"Thấy chưa thấy chưa." A Luân như tìm được bạn có chung kẻ thù, "Em còn chưa kịp nói chị đã hiểu rồi, khẳng định bình thường cũng bị Nguyễn tổng nói không ít đi." Cô nhịn không được oán giận: "Chị nói Nguyễn tổng của chúng ta bình thường nhìn rất uy vũ dũng mãnh phi thường, như thế nào yêu vào lại giống phụ nữ mãn kinh tâm tình bất ổn."
Vừa nói xong lời này, cách đó không xa Tiểu Vũ ưỡn cổ hô một tiếng: "Nguyễn tổng đến rồi!"
A Luân sợ đến mức cả người run rẩy, lập tức đứng lên, điếu thuốc trên tay rơi xuống đất.
Chờ phản ứng lại được, cô mới biết mình bị lừa.
Giọng nói của Nguyễn Ức từ xa truyền đến, "Cậu gọi tôi sao?"
Tiểu Vũ thỏa mãn: "Không có, vừa rồi tôi hoa mắt, thấy một người rất giống cậu nên mới gọi nhầm."
Cô thấy A Luân hẳn là đang nói xấu Nguyễn tổng, tự nhiên muốn hù dọa một chút.
Nguyễn Ức nghe xong híp mắt nhìn Tiểu Vũ, cô đi đến, theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-qua-con-duong-dai-nhat-la-kich-ban-cua-cau/1420885/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.