Chiếc xe dừng lại ở trung tâm thương mại, khi Tuấn đi xuống hầm cất xe thì Thu Hằng nắm tay bà Phương đi vào trước. Lan chậm chạp đi ở phía sau hai người họ, Thu Hằng và bà Phương chẳng thèm quan tâm tới cô đang ở đâu hay có đi theo bọn họ không. Nhìn cảnh tượng này rất giống mẹ và con gái ríu rít mua sắm cùng nhau còn cô chỉ là người ngoài. Người ta nói “dâu là con rể là khách” nhưng mà thử hỏi mấy ai có thể coi con dâu như con gái ruột của mình mà đối đãi?
Bản thân Lan nhận thấy mình không đến nỗi quá tệ để mẹ chồng phải đối xử với mình như vậy. Chỉ là cô hơi khó khăn trong chuyện sinh con, chỉ là cô chưa có duyên với con thôi chứ không phải chuyện gì to tát. Hóa ra trên đời này tất cả những lời nói ngọt ngào đều là chót lưỡi đầu môi.
Tuấn sau khi gửi xe xong xuôi quay lại thì đã thấy Lan ủ rũ ngồi trên ghế chờ bên ngoài một gian hàng hiệu. Thương hiệu thời trang này rất nổi tiếng hơn nữa giá cả cũng không phải là rẻ. Xuyên qua lớp cửa kính Tuấn thấy Thu Hằng và bà Phương đang mải mê chọn trang phục. Anh nhìn vợ mình ngạc nhiên hỏi :”Sao em không vào đồ xem mà lại ngồi ở đây?”
“Em…”
“Sao vậy? Em cứ vào xem cùng mọi người nếu như không ưng đâu có ai bắt ép em phải mua.”
Lan lắc đầu :”không phải chuyện đó, chỉ là… Em cảm thấy những món đồ kia không hợp với em lắm.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-qua-bong-toi/2475833/chuong-13.html