Bảo Lan cau mày nhìn người phụ nữ đang ngồi bên ghế lái phụ đang cười với cô.
Người phụ nữ này sao lại ở trên xe chồng cô?
Rõ ràng cô đã dặn hôm nay anh đón mình từ hôm qua rồi cơ mà, làm sao họ lại đi cùng nhau khi anh vừa tan tầm như thế.
Thấy Bảo Lan không bước lên xe mà cứ đứng ở vỉa hè, Thu Hằng cười cười cất giọng thảo mai :”Chị dâu à, chị lên xe đi ạ. Em hôm nay mới xin việc vào bộ phận kế toán ở công ty của anh Tuấn, vì chưa có xe cho nên em mới xin quá giang một đoạn đường. Nếu như chị dâu không thích hay là… hay là để em ra phía sau ngồi…”
Tuấn liền mở cửa sổ xe nhìn cô không vui hỏi :”Em sao vậy? Mau lên xe đi.”
Thu Hằng tỏ vẻ ủy khuất, tay cô ta vừa đưa lên cửa xe muốn mở vừa nói :”Chị dâu có lẽ không muốn em ngồi phía trước, để em ra phía sau ngồi vậy.”
Bảo Lan lúc này mới phản ứng lại :”Không cần đâu, chỗ đó cô cứ ngồi đi. Chỉ là một chỗ ngồi thôi mà, tôi đâu phải người nhỏ nhen tới vậy.”
Nói rồi cô mà chậm chạp mở cửa leo lên ngồi ở hàng ghế phía sau xe. Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh đưa mọi người trở về căn nhà nhỏ của Lan và Tuấn, Thu Hằng nhìn căn nhà khe khẽ reo lên :”Anh Tuấn, chị dâu dù sao em cũng đã tới đây rồi hay là hôm nay em ở lại chơi với mẹ một hôm nhé.”
Tuấn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-qua-bong-toi/2475829/chuong-15.html