Tuấn nghe câu hỏi vô lý của Lan thì cau mày không vui :”Em nói gì vậy? Anh và cô ấy chỉ là tình nghĩa anh em. Em cũng biết mà, cô ấy là con gái nuôi của mẹ. Hơn nữa chỉ là bọn anh từ nhỏ đã quen biết nhau nên có vẻ thân thiết hơn những người khác. Em đừng có vô lý như vậy có được không?”
“Em vô lý sao? Anh đang nói em vô lý gây sự với anh sao? Có ai đời em gái nuôi của chồng mình tự giới thiệu với vợ rằng cô ta là thanh mai trúc mã với chồng mình hay không?”
Tuấn thấy Lan người toàn mùi rượu liền có chút thở dài :”Em say rồi mau nghỉ ngơi đi. Có gì sáng mai anh với em từ từ nói chuyện, dù sao đi chăng nữa cũng đã khuya lắm rồi, em nghỉ ngơi đi ngày mai còn đi làm nữa.”
“Không, ngày hôm nay nhất định anh phải nói rõ với em. Rốt cuộc hai người có quan hệ gì, có phải năm đó là anh thích cô ta hay không?”
“Ồn ào cái gì vậy hả? Nửa đêm nửa hôm không ngủ còn ở đây mà cãi nhau ầm ĩ? Không tính cho bà già này ngủ hay gì?”
Chưa để cho Tuấn kịp trả lời giọng bà Phương đã vang lên bên ngoài cánh cửa. Lan không nói gì nữa chỉ hậm hực nằm trên giường. Chẳng hiểu tại sao cô cứ luôn có cảm giác Bùi Thu Hằng này không phải là người tốt lành gì.
Bà Phương thấy bên trong bắt đầu im ắng cũng trở về phòng ngủ. Ngày hôm sau khi tới công ty, Bùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-qua-bong-toi/2475825/chuong-17.html