Lại có nữ t.ử họ Dị bắt đầu bước vào triều đình làm việc, được Thiên t.ử trọng dụng sâu sắc.
Điều quan trọng nhất là, vài lần hắn lâm vào cửa tử, đều là ta mời Y Tiên họ Dị đến chữa trị cho hắn.
Ta từng nghĩ đến việc để Lục muội thay thế ký ức cho hắn, nhưng cuối cùng đã không làm như vậy. Ta biết chuyện ta không muốn nói, Tạ Nghiễn sẽ không cưỡng ép ta.
Hắn nhịn nhiều năm như vậy, cũng chỉ đến lúc này mới mở lời với ta.
Ta cũng muốn nói cho hắn biết, ta không muốn hắn mang theo khuất mắc ra đi, nhưng lời đến cửa miệng, lại không sao nói ra được.
"Xin lỗi, Tạ Nghiễn, tha thứ cho ta, ta không thể nói cho chàng biết."
Tạ Nghiễn sắc mặt buồn bã: "Nàng vẫn không tin ta."
Ta lắc đầu: "Ta không phải không tin chàng, chỉ là..."
"Phòng ngừa vạn nhất mà." Hắn cười khổ, "Ta hiểu, nàng đã nói vô số lần rồi, ta không hỏi nữa là được."
Hắn nhắm mắt lại, khóe môi khẽ run.
Ta ngậm nước mắt tiến lại gần hắn: "Tạ Nghiễn, chàng có biết, vạn nhất là gì không?"
"Vô số chúng sinh, ta chưa bao giờ để vào mắt, chỉ có chàng, ta không thể mạo bất kỳ mạo hiểm nào, bởi vì ta không muốn mất chàng."
Hắn đột nhiên mở to mắt, trong mắt ngấn lệ, hơi thở trở nên gấp gáp. Dần dần, lại yên bình trở lại. Khóe môi hắn cong lên: "Thì ra, từ lúc đó, trong lòng nàng đã có ta rồi."
"A Âm, ta rất vui, chúng ta kiếp sau gặp lại."
Ta nước mắt như mưa: "Tạ Nghiễn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-nu/4945991/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.