Hai bên vẫn còn sấm chớp ầm ầm, gió cuốn mây trôi, nhưng con thuyền của chúng ta lướt đi ở giữa, lại như đi trên đất bằng. Ngoại trừ thần tích, ta không thể nghĩ ra khả năng thứ hai.
Ông Trời cuối cùng cũng nghe thấy lời cầu cứu của ta sao? Dùng bàn tay của Người gạt đi đám mây mù mịt này giúp ta.
Ta mừng rỡ khóc nức nở, không thể kiềm chế được, Nhị tỷ lại đột nhiên phát hiện điều gì đó, chỉ vào một chiếc thuyền ở phía sau.
"A Âm, muội nhìn xem, người kia là ai?"
Ta nhìn chiếc thuyền đó lướt tới, trên boong tàu một bóng dáng màu xanh biếc vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Nàng đưa tay phất trong không trung, mây mưa liền di chuyển theo cử chỉ của nàng, cả người bình tĩnh thong dong, như thần nữ giáng thế.
Đó là người cô cô duy nhất còn sống của ta. Mạnh Thính Hà.
37.
Ta vẫn luôn tưởng, Tam cô cô chưa từng được thức tỉnh.
Người xuất giá hơn hai mươi năm, luôn ở nhà phu quân chăm lo phu quân và hài tử, chưa từng có bất kỳ dị động nào.
Mẫu thân nói, năm đó Đại cô cô và Nhị cô cô bị nam nhân lừa phỉnh, gặp chuyện trên đường bỏ trốn, Tam cô cô chê họ làm ô uế danh tiếng, từ đó cũng ít khi về Mạnh gia.
Chỉ vào sinh thần Tổ mẫu một năm nào đó, mới trở về một lần, chưa ở được nửa ngày, lại vội vàng quay về. Từ đó ta không gặp Người nữa.
Nhưng ta vẫn luôn ghi nhớ khí chất quanh thân Người, và ánh mắt Người nhìn người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-nu/4945989/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.