Ngưu Kình giờ đã hóa giải được cái nỗi lo bị tàn phế. Tinh thần của hắn trở nên phấn khởi vô cùng.
Trong những lần đau đớn khủng khiếp hắn chỉ có một ước muốn duy nhất. Ước muốn đó là được trở lại là một người bình thường không bệnh tật đau đớn là hắn đã mãn nguyện rồi. Đau đớn như địa ngục mà thoát được địa ngục chính là thiên đường.
Qua trải nghiệm lần này hắn rút ra một kinh nghiệm sống: bình thường khỏe mạnh chính là hạnh phúc, không đau đớn không bệnh tật chính là bồng lai.
Đã lâu lắm rồi Ngưu Kình không được ra ngoài. Hôm nay hắn cùng Lê Kỳ Mỹ sẽ đi chơi một chuyến. Hai người ăn mặc chỉn chu trở nên xinh đẹp bội phần. Nam anh tuấn nữ mỹ miều.
Ngưu Kình và Lê Kỳ Mỹ ngồi trên thuyền nhỏ có mái che. Mái che có kèm buông bốn phía. Hai người ở trong rèm có thể nhìn ra thấy mọi thứ xung quanh mà không sợ người khác nhìn thấy mình.
Ngưu Kình ngầm dùng dị năng cách không khống vật điều khiển làm cho con thuyền dù không có ai chèo mà vẫn di chuyển trên sông. Hắn phóng tầm mắt quan sát xung quanh.
Trời cao gió mát, cây xanh bóng rũ, chim chóc nô đùa. Hai bên bờ sông người dân đi lại mua bán. Những người lính cưỡi ngựa đi tuần.
Trên sông còn có mấy chiếc thuyền khác. Một số là thuyền chở hàng hóa, một số là thuyền tình nhân hoặc thuyền du ngoạn của các công tử tiểu thư trong thành.
Khung cảnh cuộc sống thường ngày thật là bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-nhan-tu-chan-da-the-gioi/3230812/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.