Trong hang động, Diệp Hồng Vân mở mắt, hơi nhướng mày.
“Bọn họ đánh tới rồi!”
“An tâm chớ lo. Tất cả đều trong tính toán của trẫm.” Thái Đức vẫn nhắm mắt, bình thản trả lời.
“Đan này cần ít nhất một canh giờ nữa.” Diệp Hồng Vân tiếp tục nói.
“Đủ!” Thái Đức nói.
Nghe Thái Đức khẳng định, Diệp Hồng Vân an tâm, nhắm mắt tập trung vào luyện đan.
Từng sợi huyết khí liên tục bay lên, viên cầu đã to bằng trái dưa hấu và vẫn tiếp tục lớn lên.
Năm tên đệ tử tu vi không đều nhau nên bị hút cũng không đều nhau.
Bốn đứa trẻ thảm nhất, thân hình bắt đầu khô quắt, làn da xẹp xuống ôm lấy xương, khí tức mong manh.
Còn Mạc Thiên Cửu tu vi “cao nhất” lại thêm linh căn cấp bốn trở lên, quan trọng nhất là Thái Đức cũng là kim linh căn nên để điều ngũ hành cân bằng thì hắn bị hút ít máu nhất.
Mạc Thiên Cửu nhờ dị năng tự chữa lành mà cơ thể không bị tổn thương quá lớn, dị năng đang tự động thiêu đốt năng lượng từ mỡ, gan, thận để tái tạo máu đồng thời tiêu hủy chất gây mê ngoại lai.
Hắn hơi nhích động ngón tay, đầu óc từ hôn mê bất tỉnh trở nên mơ hồ, các dòng suy nghĩ chạy ngang qua đầu một cách hỗn loạn.
Các giác quan chậm rãi hoạt động, hắn hình như ngửi được mùi máu tanh và mới.
Ta là ai? Đây là đâu? Chuyện gì đang diễn ra? Đau đầu! Đau đầu quá!
Mạc Thiên Cửu đang vật lộn tìm lại chính mình.
Thái Đức nhướng mày, hắn đã phát hiện ra chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-nhan-dai-nao-tu-tien-gioi/1001014/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.