Thái Đức giận dữ, rốt cuộc là kẻ nào dám tại hoàng thành gây án với thái tử đương triều, đây là ngại sống quá lâu hay sao?
“Nhất định phải cứu thái tử, bằng cách nào cũng phải cứu.” Thái Đức lệnh.
“Chúng thần nhất định cố gắng hết sức.”
“Không phải nhất định cố gắng mà là nhất định làm được.” Thái Đức sửa lại bọn chúng.
“Vâng bệ hạ, nhất định được, nhất định được…” bọn chúng vừa nói vừa toát mồ hôi.
Nhận thấy độ khó trong việc cứu thái tử, Thái Đức bổ sung:
“Bảo khố hoàng cung có thể tùy ý điều động.”
“Vâng bệ hạ!” chúng thần cúi đầu, hơi yên tâm, có chút chỗ dựa.
“Bệ hạ, chuyện chỉ sợ không đơn giản.” đúng lúc này có tiếng nói từ bên ngoài, người tới là một vị trung niên, khuôn mặt có mấy phần giống Thái Đức. Hắn chính là Dự Dương Vương, em họ Thái Đức, rất có uy tín trong hoàng tộc Đại Trịnh, cũng là người bảo trợ cho thái tử Trịnh Cơ.
“Tham kiến bệ hạ!” Dự Dương Vương hành lễ.
“Miễn lễ!” Thái Đức hơi nhăn mày: “Ý hoàng đệ là gì?”
“Bệ hạ, thần đến trước ngài một chút, đã xem qua vết thương thái tử, vừa xem xong hiện trường vụ án.” Dự Dương Vương giải thích. “Kẻ gây án làm rất sạch sẽ, không để lại một chút dấu vết nào. Còn về độc… Nếu đệ đoán không sai thì đây là độc Thực Huyết Hắc Ban.”
“Thực Huyết Hắc Ban?” Thái Đức lục trong đầu, không có ấn tượng. “Đây là thứ gì?”
Dự Dương Vương nói.
“Từ rất lâu về trước, đệ có kết giao với mấy cái thương nhân phương nam,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-nhan-dai-nao-tu-tien-gioi/1000999/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.