Phía trước kinh thành.
“Tướng quân, cánh phải chúng ta đang bị địch áp đảo, Long Cảnh, Tiềm Ái đã tử trận.” một tên lính cưỡi ngựa tới bản doanh báo cáo.
Hòa Sinh cấp tốc ra lệnh:
“Tương Hoàng, ngươi cầm một ngàn kỵ binh hỗ trợ cho cánh phải.”
“Vâng!” Tương Hoàng nhận lệnh. “Kỵ binh Tương Hoàng đâu?! theo ta.”
“Tướng quân, bộ binh của Thái Vu đang bị địch bao vây, yêu cầu chi viện.” một tên lính khác tới báo.
“Không được! đây là kế của địch, nói Thái Vu cố gắng chống đỡ.”
“Tướng quân, kỵ binh Trần Lãm đã phá được phòng tuyến thứ nhất của địch, đang đánh vào phòng tuyến thứ hai.”
Đám tướng quân ở bản doanh nghe tin này thì vui mừng, kỵ binh Trần Lãm quả nhiên lợi hại, chiến thắng của ngày hôm nay phải dựa hết vào đội quân này.
“Cấp báo! quân Chương An Vương đang bị địch vây quét, cầu viện binh.”
“Khốn kiếp! cái tên Chương An Vương này… ngu ngốc không ai bằng, chỉ biết gây rắc rối.”
“Cầm một vạn quân lại bị tám ngàn quân địch vờn chơi, bây giờ còn có mặt mũi cầu viện.”
Đám tướng quân nghe Chương An Vương cầu cứu thì tức nghiến răng. Đây là tự làm tự chịu, không nghe chỉ huy của Hòa Sinh đại nhân, cứ khăng khăng cầm quân đánh.
Chương An Vương theo gia phả họ Trịnh có thể gọi Thái Đức là hoàng huynh, tất nhiên đã cách rất nhiều đời, được phong cho đất Đại phương đông, theo chiếu cần vương, mang một vạn quân tới cứu giá.
Nhưng tên này kiêu ngạo, tự mãn, đánh được vài trận nhỏ với giặc cỏ trong vùng thì cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-nhan-dai-nao-tu-tien-gioi/1000996/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.