Thiết Bối Yên Mộng nằm nghiêng người trên giường, lụa đỏ rũ xuống bao quanh giường nhưng vẫn mờ ảo thấy được thân hình đồi núi nhấp nhô, nàng phát ra giọng nói yếu ớt:
“Công tử, xin hãy nhẹ nhàng!”
Lời này thật quá kích thích, khiến cho dục hỏa xông lên não, Mạc Thiên Cửu không chờ được nữa, tới bên giường vén ra màn lụa. Một hương thơm hoang dã đồng nội ập vào mặt đánh thức con ngựa hoang trong người hắn.
Sau đó…
Hí hí hí… chú ngựa được thả dây cương, chồm lên hí dài, nó đã được tự do. Đôi chân nó tung bay phi nước đại, từ đồng bằng cho tới đồng cỏ, từ đồi cao cho tới đất liền.
Bạch bạch bạch… nó liên tục nhảy lên đạp xuống, cày nát đồng cỏ, nó chạy liên tục, từ trong ra ngoài, cho tới khi mệt lả miệng sùi bọt mép.
Ngựa hoang dừng lại nghỉ ngơi, thơ thẩn gặm cỏ non, uống nước suối tươi mát.
Chỉ một thoáng sau, nó lại bừng bừng sức sống, hí dài xông vào hang tối.
Sau nhiều lần cày tới cày lui đồng cỏ, con ngựa mới chịu thỏa mãn, thu mình nằm ngủ.
Thiết Bối Yên Mộng nằm trong ngực Mạc Thiên Cửu ngoan ngoãn như cừu con.
“Công tử, người thật mạnh mẽ.” giọng nàng nũng nịu.
“So với tên kia thế nào?” hắn cười hỏi.
“Tên kia a! thật là yếu đuối.” nàng trách móc.
“Hèn gì, hai phần ba đường hầm còn lại ta thấy vẫn còn như mới.”
“A! công tử, người nói gì vậy.” nàng đỏ mặt xấu hổ.
“Hắn không làm nàng thỏa mãn sao?” Mạc Thiên Cửu lại hỏi.
“Hắn a! chỉ biết lo cho thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-nhan-dai-nao-tu-tien-gioi/1000935/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.