Sau khi mọi thứ trở về quỹ đạo vốn có của nó, tất cả mọi người đều không còn là dị nhân, đám bạn lại rảnh rỗi lôi vụ án hiếp rồi giết lúc trước ra. May là khi ấy tìm ra được thủ phạm nếu không đến tận bây giờ, thứ đáng sợ hơn dị nhân chính là tên hung thủ đó.
"Ê mà tao thấy tiếc cho cô gái đó quá, trẻ đẹp như vậy mà lại đi yêu phải người như thằng cha đó. Ui, nhắc tới là nổi cả hết da gà da vịt." Thanh rùng mình lên tiếng.
Nói đoạn Thanh suy nghĩ một hồi rối nói tiếp:
"Cũng may là tao không thích đàn ông nên cũng đỡ sợ ha ha."
"Hừm, còn biết suy nghĩ đó!" Thảo ngồi kế bên nhìn sang cười cười nói.
Tuấn cũng lên tiếng góp vui: "Xời, bà Hương của tao thì mê trai thiệt đó nhưng mà mê nhất mỗi tao thôi!"
"Tự tin dữ trời?" Hương nở nụ cười kinh khinh nhìn Tuấn với nửa con mắt.
Ngồi trong bàn ăn, A Long từ nãy giờ cứ im lặng mà tập trung gấp đồ ăn đút cho Tiểu Bạch. Còn Tiểu Bạch thì cứ vui vẻ, miệng vừa nhai vừa cong lên không ngừng. Người được đút cho ăn thì cười vui sướng nhìn người đút, còn người đút lại cười hạnh phúc nhìn người ăn. Hai con người này có thực sự xem bốn người kia tồn tại không đây?
Thanh ghanh tị quay sang nói với Thảo rằng mình cũng muốn được như Tiểu Bạch, nào ngờ bị bắt lột vỏ tôm. Tuấn lúc này ngứa mắt quá không chịu được liền nói móc hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-nhan-an-thit-nguoi/2851687/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.